Chương 42: Ngân xà
Khi Hải Thanh Mạc tỉnh lại, gã đã nằm trên giường của quán trọ. Hải Thanh Mạc trợn tròn mắt, sau đó đột nhiên đứng bật dậy: “Sao lại thế này?”
Hồng Niệm thấy gã tỉnh lại, đi tới bên cạnh rót một chén trà nóng: “Lúc tới đường Thiên Tỉnh ngươi đột nhiên ngất xỉu, ngươi không có cảm giác gì à?”
Hải Thanh Mạc đặt tay lên day day trước ngực, nơi đó có cảm giác nóng rực khác thường. Nhưng gã không nói gì, chỉ lắc đầu nói: “Không biết, tầm mắt đột nhiên tối sầm, sau đó mở mắt ra thì thấy nằm đây rồi.”
Sở Thanh Tiêu ngồi bên cạnh lẳng lặng vẽ bùa, bấy giờ mới ngẩng đầu lên nói: “Lúc đầu chúng ta rất căng thẳng, tưởng có người hạ độc thủ với ngươi. Nhưng sau khi mời dược sư của Chính Khí minh tới kiểm tra lại nói ngươi chỉ mệt mỏi quá mức thôi.”
“Có lẽ vậy.” Hải Thanh Mạc gật đầu: “Có lẽ chiêu kiếm đánh Ngọc Thiên Hàn đã dùng quá nhiều sức lực, trước khi tới Tiên Huyền hồ đã gắng gượng lắm rồi, tới nơi này thì sức lực cạn kiệt nên mới ngất đi.”
“Coi như đã giải thích được.” Hồng Niệm đứng dậy nói: “Không còn sớm nữa rồi, thiếu chủ nghỉ ngơi một đêm cho khỏe, mai rồi nói sau.” Nói xong Hồng Niệm đẩy cửa đi ra, Sở Thanh Tiêu vẽ xong đống bùa của mình, vung tay lên, dán chúng vào góc nhà, sau đó cũng đứng dậy đi ra ngoài theo Hồng Niệm.
Hải Thanh Mạc nhìn xung quanh nói: “Sở huynh, căn nhà ta đang ở có quỷ à?”
“Thần phù hộ thể, vạn quỷ bất xâm. Mơ một giấc mộng đẹp đi.” Sở Thanh Tiêu mỉm cười khép cửa lại, tiếp đó đuổi theo Hồng Niệm: “Hồng Niệm cô nương, cô có tin những gì thiếu chủ nhà cô vừa nói không?”
“Một chữ cũng không tin.” Hồng Niệm lắc đầu nói.
Sở Thanh Tiêu khẽ mỉm cười: “Ồ? Sao lại không tin? Chính cô cũng nói là coi như đã giải thích được mà.”
Hồng Niệm cười lạnh một tiếng: “Lúc trước gặp chuyện, có lúc nào hắn không nói hươu nói vượn, giờ bản thân bất cẩn ngất đi lại giải thích đâu ra đấy, chuyện khác thường như vậy, ắt có gì giấu giếm.”
Sở Thanh Tiêu ở bên cạnh nghe vậy gật đầu, cuối cùng đáp lại một câu: “Hồng Niệm cô nương, dùng thành ngữ không tệ.”
“Tùy hắn thôi. Với tính cách của thiếu chủ, nếu thật sự gặp nguy hiểm, chắc chắn hắn còn kêu to hơn bất cứ ai, hắn không nói, chứng tỏ...” Hồng Niệm quay người lại: “... hắn cảm thấy không có gì nguy hiểm.”
Trong Tề Thiên các, Cố Mục Lễ đang nhắm mắt luyện khí, nghe tiếng bước chân vào trong các mới mở mắt: “Đệ về rồi.”
Kim Phượng Hàm ừ khẽ một tiếng, ngồi xuống ghế dài: “Còn thuận lợi hơn trong tưởng tượng của ta, trước khi ta tới bọn họ đã giải quyết đối thủ rồi.”
Cố Mục Lễ cười nói: “Xem ra đệ tử mà đệ vốn định thu nhận cũng có chút tài năng.”
“Không. Ta không cảm nhận được niệm lực lưu động trên người hắn.” Kim Phượng Hàm nói đầy ẩn ý: “Là Hồng Niệm công công, Tử Ngọc phu nhân và một phù sư tu đạo ở nhân gian đẩy lui kẻ địch.”
Cố Mục Lễ khẽ nhíu mày: “Ồ? Không có niệm lực lưu động?’
“Hắn nói, hắn đang giấu tài.” Kim Phượng Hàm trả lời.
“Đệ thấy sao?” Cố Mục Lễ hỏi.
“Ta cảm thấy hắn nói khoác thôi.” Kim Phượng Hàm thản nhiên nói: “Trên danh nghĩa hắn là sư đệ của Quân Cửu, nhưng thực tế lại là đồ đệ. Có điều, khí tức trên người hắn hoàn toàn không liên quan tới Quân Cửu mà hệt như những gì chúng ta đọc được trong thư.”
“Công tử phá của ăn chơi trác táng xấc xược rác rưởi?”
“Xấc xược thì không.” Kim Phượng Hàm thở dài một tiếng: “Gọi ca ca rất chân thành.”
“Ha ha ha ha.” Cố Mục Lễ cười ha hả đáp: “Không cần lo, xua nay Quân Kiến sơn thích làm người khác bất ngờ. Đợi tới lúc Lương Ngọc hội cử hành, chúng ta sẽ biết rốt cuộc hắn giấu tài hay là rác rưởi thật.”
Kim Phượng Hàm nghe vậy ngạc nhiên: “Bao giờ bắt đầu?”
“Ba ngày sau.” Cố Mục Lễ trả lời.
“Đã chuẩn bị xong chưa?” Kim Phượng Hàm hỏi.
Cố Mục Lễ lắc đầu cười: “Người hỏi người đáp thế này cứ như thể đệ mới là minh chủ, ta là người làm. Đã chuẩn bị xong rồi, đây sẽ là đợt Lương Ngọc hội thú vị nhất từ khi Chính Khí minh chúng ta lập phái tới giờ.”
Lan Lăng thành, dưới tấm biển Nhan Gian Thái Bình.
Hải Thanh Ngôn cầm sách cổ trong tay, lẳng lặng đứng đó, nhìn bốn chữ nhấp nháy, tiếp theo hắn xoay người nhìn sang phía tây, trầm giọng nói: “Khí tức ở đó càng ngày càng yếu.”
Hải Ly xuất hiện sau lưng hắn: “Nếu ngày đó tới thật, con định làm thế nào?”
“Còn làm thế nào được nữa, đành phải buông quyển sách trong tay, nhặt lại thanh kiếm.” Hải Thanh Mạc lại nhìn về phía tấm biển: “Nhưng trước lúc đó, thứ mà ta có thể làm, chỉ có chờ đợi.”
Quân Kiến sơn, Cửu Long nhai.
Quân Cửu cắn một miếng cá nướng cháy đen, phun phì phì ra ngoài.
Hạc vàng bên cạnh ngửa đầu lên trời kêu to một tiếng, như muốn phát tiết nỗi bất mãn mãnh liệt trong lòng.
Quân Cửu hạ giọng mắng một câu: “Ài, giống hệt thiên phú tu hành của tiểu sư đệ, cá nướng này quả là tuyệt hảo. Không so nổi, không so nổi.” Hắn đang cúi đầu rầu rĩ, đột nhiên cảm giác thấy trong Kiếm Các sau núi xuất hiện dị động, vội vàng vứt bỏ cá nướng trên tay, thân hình lóe lên, đã đứng trong Kiếm các. Có thể nghe thấy trong Kiếm các vang lên tiếng trường kiếm va chạm leng keng, hắn vung ống tay áo, cửa vào Kiếm các bật mở. Chỉ thấy những thanh trường kiếm được bày biện ngay ngắn trong đó như muốn rời vỏ, thậm chí có thanh đã ra khỏi vỏ, nhưng bị cấm chế của Kiếm các hạn chế nên không cách nào ra ngoài, chỉ có thể va chạm với nhau.”
“Xem ra sau khi sương mù ở phía tây dày lên, đám ma vật lại không nhịn được.” Quân Cửu vung tay, nhã thanh trường kiếm này lại khôi phục bình tĩnh. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thanh kiếm lớn bằng đồng thau được đặt trên cao nhất. Thanh kiếm này không phát ra bất cứ âm thanh gì. Hắn nhìn thanh kiếm, nhẹ nhàng nói: “Sư phụ, xem ra Lương Ngọc hội lần này của tiểu sư đệ, chắc chắn sẽ không yên bình.”
Đường Thiên Tỉnh, quán trọ Tiên Lạc.
Hải Thanh Mạc thấy hai người đã đi khỏi, lập tức cởi y phục ra, cúi đầu nhìn vào ngực mình.
Nếu Hồng Niệm thấy cảnh tượng lúc này, chắc chắn cô sẽ không thản nhiên đi khỏi như vậy, vì nếu cô có thấy tình cảnh hiện giờ chắc cũng phải hít một hơi lạnh.
Trước ngực Hải Thanh Mạc mọc ra một con rắn.
Một con rắn bạc nho nhỏ tinh tế, thân hình uốn lượn, ngóc cao đầu, cặp mắt màu xanh biếc nhìn thẳng vào hai mắt Hải Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc cười lạnh nhìn nó, trầm giọng nói: “Thật không ngờ lại được gặp ngươi trong thánh địa tiên môn chính khí đệ nhất thiên hạ. Không biết đây là duyên phận hay duyên số đây!”
Con rắn bạc chậm rãi lè lưỡi, như đang đáp lời, lại như đang khiêu khích gì đó.
Một người áo đen xuất hiện trước cửa quán trọ Tiên Lạc, hắn bước chân đi tới, nhưng ngay sau đó lại phát hiện mình đã quay lưng phía quán trọ.
Khoảnh khắc hắn bước vào quán trọ cũng là lúc hắn bước ra ngoài quán trọ.
“Ra vào bình an.” Sở Thanh Tiêu đứng trong quán trọ, mỉm cười quay lưng về phía người áo đen.
Người áo đen không quay đầu lại, cũng không đáp lời, thân hình đột nhiên hóa thành luồng khói đen tiêu tán.
Trong phòng, con rắn trước ngực Hải Thanh Mạc nhắm hai mắt lại, tiếp đó lại chui vào trong ngực, làn da trước ngực lập tức nhẵn nhụi hoàn chỉnh trở lại, trông như hoàn toàn không thay đổi. Hải Thanh Mạc giơ tay vuốt nhẹ, cười lạnh một tiếng: “Đã tới rồi, cũng phải gặp một phen!”