Chương 1: Kẻ xuyên việt đáng thương nhất (2)
Bọn hắn đều tán thành lời người đàn ông kia, phía trước không xa chính là rừng rậm, nửa đêm ba canh thú dữ xuất hiện, bọn hắn sẽ không mạo hiểm tiến vào, nhưng cũng không thể để "hàng hoá" chạy thoát như vậy, đây là phương án cuối cùng bất đắc dĩ.
Giọng nói của người đàn ông kia Đường Diệu An không nghe rõ, bên tai nàng chỉ văng vẳng tiếng gió rít bên vành tai cùng hơi thở gấp gáp của chính mình.
Tiếng bước chân phía sau lưng đột ngột dừng lại, Đường Diệu An trong lòng không khỏi dấy lên nghi ngờ, ngoảnh đầu lại thấy đám người mang lửa kia đã dừng chân phía sau, còn chưa để Đường Diệu An kịp phản ứng, một mũi tên sắc bén mang theo luồng gió mạnh lướt qua tai nàng.
Đường Diệu An nín thở, vành tai đau nhói, nàng đưa tay sờ vào, lòng bàn tay dính chất lỏng sền sệt, thì ra mũi tên vừa xé gió lao qua đã rạch da thịt nàng – thứ chất lỏng kia không gì khác là máu của nàng.
Người phía sau thấy không bắn trúng mục tiêu, lại vội vàng rút thêm một mũi tên từ sau lưng đặt lên cung tên, giương cung nhắm bắn.
Đường Diệu An quay người, tiếp tục liều mạng chạy trốn.
Lúc này đã canh khuya, đúng vào thời khắc tối tăm nhất, người đàn ông phát hiện trong bóng đêm, mũi tên rất khó nhắm trúng vào "hàng hoá" phía trước. Kỹ thuật bắn tên của hắn chỉ là chút kiến thức học được lỏm từ những thợ săn từng gặp trước đây, chỉ là học được chút lông da, nửa vời mà thôi, tiếp tục bắn xuống chỉ là lãng phí mũi tên vô ích, người đàn ông bực dọc chép miệng: "Tiếp tục truy đuổi, đừng để ả ta thoát."
Mấy người thở hồng hộc vài hơi, nghe vậy lại tiếp tục cắm đầu đuổi theo Đường Diệu An phía trước.
Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, Đường Diệu An lại cảm thấy an tâm hơn một chút, điều này chứng tỏ người đàn ông kia không thể bắn trúng nàng, ít nhất hiện tại nàng còn an toàn.
Người đàn ông thấy Đường Diệu An không chút do dự xông thẳng vào rừng rậm, tất cả đồng loạt dừng bước. Mấy người nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ khó coi, siết chặt nắm đấm, tỏ vẻ tức giận.
"Đúng là con đàn bà điên!" Người đàn ông đuổi theo sau cùng tức giận quát lên.
"Giờ phải làm sao?" "Hàng hoá" cuối cùng đã biến mất, nghĩa là chuyến này bọn hắn không chỉ tay trắng mà về, để trốn khỏi sự kiểm tra còn làm tổn hại hai huynh đệ, nghĩa là bọn hắn không những không kiếm được một xu nào mà còn hao tổn hai mạng người.
"Chết tiệt!" Một người đàn ông khác cũng tức tối quát lên.
"Về thôi." Người đàn ông có vẻ trưởng thành nhất lên tiếng, hẳn là một trong những thủ lĩnh của bọn chúng.
Vừa đi được vài bước, người đàn ông vừa nãy bất mãn lại liếc nhìn về phía sau, "Biết trước sẽ như vậy, lúc trên đường đi ta đã không nhịn được nữa, ít nhất cũng đã được hưởng thụ một đêm rồi."
Đường Diệu An trông thật xinh đẹp, dáng vẻ uyển chuyển, làn da trắng như tuyết, từ bên trong như thấm ra một lớp phấn hồng nhẹ nhàng, đôi môi anh đào, chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn, khiến người ta vô cùng thèm muốn.
Ngay từ khi bị bắt, đã có vài người đàn ông để mắt tới nàng, lúc ấy đã có người đề nghị giữ người phụ nữ này lại để tự mình hưởng thụ.
Nhưng cũng chính người đàn ông trưởng thành nhất này không đồng ý, năm nay bọn hắn chỉ kinh doanh một chuyến này thôi, nếu dùng rồi thì những ngày tới lấy gì mà sống?
Người Tây Nhung cũng rất coi trọng sự trinh tiết của phụ nữ, một người phụ nữ mất đi sự trong trắng sẽ không thể bán được với cái giá tốt.
Một người đàn ông trẻ tuổi khẽ đề xuất: "Hay là chúng ta vào rừng tìm đi, biết đâu còn có thể bắt được ả ta."
Người đàn ông bên cạnh huých vào người hắn một cái, "Ngươi là lần đầu đến đây sao, không biết mức độ nguy hiểm của khu rừng ác này, bên trong có vô số sói đói và gấu hoang vây quanh, dù là ban ngày hay ban đêm đều ngập tràn sương mù, vào trong thì dễ dàng, muốn ra ngoài thì khó khăn vô cùng, so với "hàng hoá" thì mạng sống của huynh đệ quan trọng hơn chứ."
Người đàn ông trẻ tuổi không nhịn được liếc nhìn về phía sau, sau khi nghe lời người đàn ông bên cạnh, lại thấy những hàng cây phía sau khẽ đung đưa trong gió, phát ra những tiếng rên rỉ thảm thiết, tựa hồ như có oan hồn đang kêu oan, đột nhiên một tiếng sói tru dài thê lương vang vọng khiến người đàn ông giật mình thon thót.
Tiếng hú của sói dường như vọng đến từ sâu bên trong khu rừng rậm, người phụ nữ kia... e rằng khó mà sống sót được.