Chương 4
"Alo, Duyệt Duyệt à, dạo này em trai con lại chạy qua chỗ con à? Chuyện gì vậy? Nó chưa có gia đình, cứ chạy qua chỗ chị gái đã kết hôn của nó làm gì?"
Giọng nói của mẹ khiến tôi không kìm được nước mắt. Tôi nghẹn ngào nói: "Mẹ ơi, Lưu Vũ, Lưu Vũ anh ấy…"
Bên kia lập tức ngắt lời tôi:
"Lưu Vũ làm sao? Hai đứa lại cãi nhau à? Hai đứa cãi nhau là chuyện của hai đứa. Bây giờ mẹ đang nói chuyện của em con này. Con làm chị thì phải có trách nhiệm, mau giục nó về đi. À, đúng rồi, trước con mua một căn nhà ở thành phố bên cạnh đúng không? Mau bán đi, nhà mình cần gom tiền mua nhà cưới vợ cho em con đấy…"
Lời lẽ đòi hỏi của mẹ khiến tôi lập tức lấy lại được chút lý trí cuối cùng.
Suýt nữa tôi quên mất, bà ấy không phải là người tôi có thể dựa vào. Giữa tôi và em trai, bà ấy sẽ chỉ là mẹ của em trai, chứ không bao giờ là mẹ của tôi.
Bố mẹ tôi đều là công chức nhà nước. Mẹ của Lưu Vũ là giáo sư đã nghỉ hưu, cả hai bên đều là những người "có mặt mũi". Mà người "có mặt mũi" thì lại trọng thể diện nhất.
Vì tất cả mọi người đều muốn tính kế tôi, vậy thì tôi sẽ xé toạc cái lớp thể diện đó ra. Tôi không chỉ xé mà còn nhét vào miệng cả hai nhà họ!
Tôi vội điều chỉnh lại giọng điệu, nhẹ nhàng nói: "Mẹ ơi, mẹ nghe nhầm rồi. Con vừa định nói Lưu Vũ với em con đi ra ngoài. Gần nhà con dạo này có mấy khu nhà mới xây. Mẹ gọi em dâu tương lai đến đây đi, lúc đó con dẫn hai đứa đi xem. Ưng cái nào thì cả nhà mình cùng góp tiền. Là chị, tất nhiên là con không thể không lo rồi!"
Mẹ tôi lúc này mới hài lòng, qua loa khen tôi vài câu rồi cúp máy.
Trong nhà tôi có một phòng dành riêng cho em trai. Ngày xưa khi dọn dẹp, tôi còn cảm thấy có chút cảm động. Làm gì có ông anh rể nào đối xử với em vợ chu đáo như thế?
Lúc đó Lưu Vũ còn khoác vai tôi nói: "Người thân của em cũng là người thân của anh. Anh cưới em, tất nhiên sẽ đối xử tốt với gia đình em rồi!"
Giờ nghĩ lại, thật nực cười. Đâu phải đối xử tốt với em vợ, mà là giấu người yêu ngay dưới mắt tôi!
Thảo nào hồi tôi mang thai, Lý Phan cứ hay đến ở lại. Lưu Vũ thì bảo không ngủ cùng tôi, sợ làm tổn thương đứa bé, nên đành phải qua phòng này ngủ cùng Lý Phan.
Thực ra, họ đã làm những gì trong căn phòng đó thì ai mà biết được?
Cảm giác ghê tởm dâng lên, tôi đẩy cửa phòng đó ra và nhìn khắp một lượt.
Tôi mới phát hiện trong tủ quần áo có những bộ đồ hiệu, trên bàn trang điểm có nước hoa và son môi đắt tiền. Lật ngăn kéo ra, còn có những đồ dùng chỉ dành cho các cặp đôi.
Cái thằng em trai này của tôi…
Hồi tôi mang thai, cậu ta rất chu đáo với tôi, đến cả đôi dép cũng không cho tôi tự mang. Mẹ tôi còn ghen tị đỏ mắt, nói rằng con trai bà chưa từng đối xử tốt với người phụ nữ nào như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, sao mà không tốt được cơ chứ? Cậu ta coi con gái tôi như con của hai người họ mà!
Vừa giận vừa tức, tôi nhớ ra có một camera giám sát ẩn trong phòng thay đồ. Người giúp việc cũ có tính xấu, hay lấy trộm đồ, nên tôi đã mua một bức tranh trang trí có gắn camera siêu nhỏ trên mạng.
Lúc đó Lưu Vũ vừa hay đi công tác nên không biết chuyện này.
Nhỏ gọn và dễ giấu. Tôi đi tìm một vòng, gỡ nó xuống rồi đặt vào căn phòng đó. Camera hướng thẳng vào giường. Tôi dịch chuyển bình hoa một chút để làm giảm sự chú ý của bức tranh.
Xong xuôi, tôi trở về phòng ngủ. Con gái vẫn đang ngủ rất ngon. Tôi là mẹ, tôi sẽ xử lý tốt mọi chuyện này cho con.
Điện thoại của tôi lại hiện lên tin nhắn từ bạn gái của em trai.
【Chị ơi, nghe mẹ nói bên chị có khu nhà mới? Chỗ chị đúng là rất tốt, nhưng mà hơi đắt. Em cố gắng thì cũng được, nhưng chắc vẫn phải nhờ chị ruột của em rồi!】
Kèm theo là hai biểu tượng mặt cười.
Bạn gái của Lý Phan là Trần Lệ, do chính em trai tôi dẫn về. Cô ta xuất thân nông thôn, nhà có một em trai, y hệt hoàn cảnh của tôi. Chuyện hút máu và bị hút máu đều quá quen thuộc.
Nghe nói Lưu Vũ cho tôi hai trăm triệu tiền cưới, cô ta cũng đòi hai trăm triệu.
Nhưng thực tế, tôi đã từ chối nhận tiền đó ngay từ đầu. Lưu Vũ cứ khăng khăng đòi đưa, nói tôi là chị, nên phải giúp đỡ em trai. Số tiền đó đến tay mẹ tôi thì cũng thành của Lý Phan.
Lúc đó tôi vẫn còn nghi ngờ tại sao anh ta lại đưa tiền thẳng cho mẹ tôi. Bây giờ nghĩ lại, vì biết mẹ tôi thiên vị em trai, nên sợ tôi nhận được một chút lợi lộc nào, mượn cớ tiền cưới để đưa tiền cho người mình yêu.
Quá thâm độc!
Trần Lệ tính tình nóng nảy, ham vặt, trình độ chưa hết cấp ba, thô tục và ngoại hình cũng bình thường. Lý Phan cố tình tìm một người như vậy để mẹ tôi có sự so sánh, từ đó chấp nhận tình yêu không được thế gian dung thứ của hai người họ.
Mẹ tôi dù không vừa lòng với Trần Lệ, nhưng thấy Lý Phan đã 27 tuổi, sắp 30 mà chưa có vợ, cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tính khí của cô ta còn nóng hơn tôi. Hồi con gái tôi mới sinh, cô ta đến nhà chơi một vòng, trong tủ đồ còn tiện tay lấy đi mấy cái vòng vàng của tôi.
Không ai vô tội cả. Vậy thì tất cả hãy cùng dồn lại một chỗ đi!