Lối Thoát

Chương 5

Chương 5
Nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng động ở phòng khách, bèn xuống giường hé cửa nhìn. Lưu Vũ đang ôm lấy em trai tôi, rồi bế cậu ta vào phòng. Em trai tôi đã ở đây khá lâu, hai người họ cũng quen ngủ cùng nhau rồi. Anh ta không về phòng tôi, tôi cũng đỡ phải làm màu.
Tôi không bật đèn, mở điện thoại xem video giám sát. Trong căn phòng tối đen như mực, em trai tôi dịu dàng đặt tay lên vai anh ta…
Thật là… tháng Tư đã hết hoa, đêm xuân ngoài cửa sổ cũng không lãng mạn bằng sự quấn quýt của hai người họ.
Thế nhưng, cả hai đều muốn kết hôn để đối phó với gia đình. Em trai tôi thì không có hy vọng nối dõi, nhưng Lưu Vũ thì khác.
Cho dù đến lúc trở mặt, tôi có vất vả giành được con gái, anh ta vẫn có thể lừa những cô gái khác.
Phải tìm cách để giải quyết dứt điểm.
Tôi suy nghĩ, tắt điện thoại và nhẹ nhàng vỗ về con gái ngủ.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm làm một bàn đầy đồ ăn sáng.
Em trai tôi bước ra khỏi phòng, có lẽ sau khi được “tẩm bổ” và đã thống nhất chuyện ép tôi ly hôn, cậu ta trông có vẻ rất vui vẻ.
"Chị, chị dậy sớm làm đồ ăn rồi à? Ai trông con vậy?"
Tôi vừa rót sữa đậu nành vào ly vừa cười nói: "Con ở trong phòng đấy, đêm qua chị đã gọi dì Lý đến rồi. Dù sao thì hồi con mới sinh cũng là dì ấy giúp trông, chị cũng yên tâm."
Cậu ta gật đầu rồi chủ động đi vào phòng xem con bé.
Em trai tôi vừa ngu ngốc vừa xấu xa, nhưng đối với con bé, cậu ta lại rất quan tâm.
Tôi chợt nghĩ, cậu ta quan tâm đến con bé như vậy, có phải vì tôi và cậu ta có cùng huyết thống, cùng cha cùng mẹ không? Cho nên cậu ta mới lợi dụng chị gái ruột là tôi để làm vật hy sinh cho tình yêu của hai người họ!
Nghĩ đến đây, ý chí của tôi càng thêm kiên định.
"Vợ, hôm nay làm nhiều thế?"
Diễn kịch lâu rồi thì diễn viên cũng khó mà thoát vai. Huống hồ anh ta đã gọi tôi là vợ suốt hai năm, lại còn chuyên diễn vai ân cần chu đáo.
Câu nói quen miệng của Lưu Vũ khiến em trai tôi đang cầm đũa khựng lại. Tôi đoán cậu ta chắc là đang rất bất mãn.
Dù sao thì nhìn chị gái ruột cướp người yêu của mình suốt hai năm, cảm giác tủi thân đó chắc đã gần chạm ngưỡng rồi nhỉ? Nếu không thì làm sao con gái mới tám tháng mà cậu ta đã vội vàng xúi giục Lưu Vũ lên livestream hỏi cách giành quyền nuôi con?
"Chồng ơi, hôm qua là em sai, em không nên cãi nhau với anh. Chúng mình đã có con rồi, em càng phải quan tâm anh hơn mới đúng! Bữa cơm này coi như em xin lỗi, anh sẽ không giận em đâu, đúng không chồng?"
Bình thường tôi toàn gọi anh ta là Lưu Vũ, rất ít khi gọi là "chồng". Nhưng từ video giám sát đêm qua, tôi phát hiện em trai tôi thích gọi anh ta là "chồng".
Vậy thì thú vị rồi.
Lưu Vũ theo bản năng nhìn sang bên cạnh nhưng vẫn kiềm chế lại. Anh ta có chút cứng đờ, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười: "Sao hôm nay sến súa thế?"
Tôi tỏ vẻ ngượng ngùng, liếc nhìn Lý Phan rồi cúi đầu.
"Hôm qua em nói chuyện với mẹ… Chồng ơi, em nghĩ chúng ta có thể sinh thêm một đứa nữa được đấy!"
Lời nói của tôi vừa dứt, đôi đũa trên tay em trai tôi rơi xuống bàn.
"Lại sinh nữa à?"
Phản ứng của cậu ta tất nhiên kịch liệt hơn tôi rồi. Dù sao thì đứa con gái này cũng đã phải đợi hai năm, nếu đợi nữa thì cậu ta sẽ nghẹn mà chết mất.
Tôi dùng giọng điệu của bậc bề trên giải thích: "Tiểu Phan à, em chưa kết hôn nên không hiểu. Nhà này sớm muộn gì cũng phải có một đứa con trai để nối dõi tông đường, truyền lại họ Lý! Em xem bố mẹ chúng ta, sinh chị xong phải uống biết bao nhiêu thuốc, chẳng phải để sinh em ra đó sao?"
Rồi sau khi sinh em, cuộc sống của tôi lập tức mất đi bố mẹ.
Tôi vốn rất ghét quan điểm đó, nhưng nếu có thể làm cho cậu ta ghê tởm mà chết thì tôi cũng không ngại nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất