Trương Nhị Lang lúc này cuối cùng cũng nhận ra đây là chuyện gì.
Rõ ràng thì Trần Đại Tráng chính là người chồng cũ đã bỏ Lạc Tiểu Mai.
Cũng không trách Trương Nhị Lang không biết, thật sự cũng là do Lạc Tiểu Băng. Ngày đó khi Lạc Tiểu Mai gả chồng, cả nhà bọn họ đều không đi, tất nhiên cũng không quản xem Lạc Tiểu Mai gả cho ai.
Nhưng khi Lạc Tiểu Mai bị bỏ về nhà, người thôn Trần Gia cũng rất phúc hậu, không hề dêu dao chuyện này ra ngoài, cho nên mọi người đều không biết Lạc Tiểu Mai vì sao lại bị bỏ phải về nhà.
Bây giờ vừa nghe lão Trần nói như vậy, hóa ra là Lạc Tiểu Mai kia lén lút qua lại với người khác, cho Trần Đại Tráng đội nón xanh.
Trương Nhị Lang rất đồng tình với Trần Đại Tráng, nhưng đồng tình thì đồng tình, hắn cũng không thể để người khác vu khống Tiểu Băng tỷ của hắn.
"Chuyện của Lạc Tiểu Mai, các người tìm Lạc Tiểu Mai hoặc là tìm người nhà cũ Lạc gia mới đúng, dựa vào cái gì mà lại tìm Tiểu Băng tỷ của ta?" Vẻ mặt Trương Nhị Lang bất mãn, "Tiểu Băng tỷ là Tiểu Băng tỷ, nhà cũ Lạc gia là nhà cũ Lạc gia, bọn họ đã không còn quan hệ gì từ lâu rồi, sao các người lại gom lại mà nói?"
Nói xong, Trương Nhị Lang nhìn Lạc Tiểu Băng, "Tiểu Băng tỷ, chúng ta đi thôi, bọn họ không cho chúng ta chữa bệnh, chúng ta cũng chẳng thèm."
Lạc Tiểu Băng nhìn thoáng qua mẹ Trần Đại Tráng trên giường, cũng không dnwfg lại, xoay người liền đi.
Đúng thật là Lạc Tiểu Băng tạo nghiệt không liên quan gì đến nàng, hiểu rõ tình hình rồi, nàng cũng không cần phải ở lại nữa.
Còn chữa bệnh, người ta không muốn, nàng cũng không cần phải chai mặt cứu người.
Không đi người ta còn tưởng nàng chột dạ.
Nhìn hai người xoay người định rời đi, lão Trần cùng Trần Đại Tráng hai mặt nhìn nhau.
Chẳng lẽ, thật sự là bọn họ hiểu lầm người ta rồi sao?
Nhưng bọn họ cũng không nghe nói thôn Đại Hưng có Lạc gia nào khác nữa.
Hai người đều không phải là người không biết nói lý, lúc trước Lạc Tiểu Mai làm ra chuyện như vậy, Trần gia ly hôn truyền ra ồn ào một hồi.
Nếu không phải lần này bị ép đến thảm như vậy, lão Trần cũng sẽ không căm giận bất bình cho Trần Đại Tráng như vậy.
"Thúc..." Trần Đại Tráng nhìn về phái lão Trần, có vẻ muốn nói lại thôi.
Do dự trong chốc lát, Trần Đại Tráng thân hình cao lớn lao ra khỏi nhà, đuổi theo Lạc Tiểu Băng.
"Lạc nương tử, vừa rồi rất xin lỗi, mong Lạc nương tử bớt giận, con mong Lạc nương tử cứu mẹ ta.
Nói rồi, Trần Đại Tráng bùm một tiếng quỳ xuống.
Lạc Tiểu Băng dừng bước, nhìn vẻ mặt cầu khẩn của Trần Đại Tráng, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn gật đầu.
Là một người đáng thương.
Vẫn là một người đáng thương không thể làm người ta ghét bỏ.
Cuối cùng thì chuyện cũng đã rồi, tuy rằng là bị hiểu lầm, nhưng bảo nàng vì vậy mà lạnh lòng thì nàng cũng không làm được.
Nhanh chóng, Lạc Tiểu Băng ngồi xuống trước giường mẹ Trần Đại Tráng, tay đặt trên mạch của mẹ Trần Đại Tráng, mày nhíu lại.
Trúng gió, gọi là trúng gió, thực ra là một chứng bệnh rối loạn khí huyết, sinh ra gió, bốc hỏa, đờm, tắc nghẽn, dẫn đến mạch não tê liệt, xuất huyết não, triệu chứng lâm sàng chủ yếu là đột nhiên ngất xỉu, miệng méo, không thể nói chuyện.
Lạc Tiểu Băng bắt mạch cho mẹ Đại Tráng, gõ gõ quai hàm ngậm chặt của bà ấy, hai tay nắm chặt, tứ chi căng cứng, tròng mắt đỏ lên, bựa lưỡi vàng dính, trên cơ bản có thể xác định mẹ Đại Tráng là đau tim dẫn đến khó thở, trong phổi có khí tắc nghẽn.
Trong Trung y có nói, trước tiên cần phải dùng cay lạnh khai thông, thanh nhiệt giải độc gan, lại dùng châm cứu phụ trợ giảm bớt bệnh trạng.
Trong lòng Lạc Tiểu Băng đã có tính toán, liền đứng dậy.
"Sao rồi, Lạc nương tử, mẹ ta còn cứu được không?" Vẻ mặt Trần Đại Tráng vội vàng.
"Có thể cứu được." Đùa à, có thiên tài điều chế thuốc là nàng lên sân khấu, mà lại không trị liệu được cái bệnh trúng gió nho nhỏ này sao, vậy chẳng phải là thất nghiệp à.
"Có giấy bút không?" Lạc Tiểu Băng hỏi.
Trần Đại Tráng vừa nghe, vẻ mặt ngượng ngùng.
Nhà hắn nghèo hèn, vì để chữa bệnh cho mẹ hắn đã bán hết của cải, lấy đâu ra giấy bút chứ?
"Nhà ta có, ta đi lấy." Lão Trần vẫn luôn trầm mặc xoay người rời khỏi phòng.
Không lâu sau, lão Trần cầm một tờ giấy ố vàng cùng bút quay lại.
Lạc Tiểu Băng cầm lấy bút lông, lưu loát bắt đầu viết phương thuốc lên giấy.
Sừng linh dương ba khắc, hoa cúc mười hai khắc, cỏ hạ cô mười lăm khắc, xác ve mười hai khắc... Mười mấy loại dược liệu lần lượt xuất hiện trên giấy, chữ viết tinh tế mà đẹp đẽ.
Lúc này Lạc Tiểu Băng cảm thấy vô cùng may mắn vì gương mặt xinh đẹp của nguyên chủ giúp nàng có vị, cho nên nàng có thể biết chữ, nếu không bây giờ nàng còn phải làm như bị mù chữ.
Viết xong một chữ cuối cùng, Lạc Tiểu Băng làm khô rồi đưa cho Trần Đại Tráng, "Phương thuốc đây, trước tiên ngươi đi tìm ba loại dược liệu này, mỗi ngày một liều, phân làm hai lần.
Trần Đại Tráng ngơ ngác nhìn phương thuốc trong tay, "Như vậy là được rồi sao?"
Lạc Tiểu Băng suýt nữa trợn trắng mắt.
Nghĩ cái gì vậy chứ? Trúng gió mà dễ trị như vậy thì bao nhiêu gia đình ở hiện đại cũng cười trong mơ.
"Bây giờ trước tiên ngươi đi kiếm ba đậu, dấm ăn, gừng cùng với ngải trụ đến đây." Lạc Tiểu Băng dặn dò.
Lúc này dáng vẻ cùng thái độ nghiêm túc của nàng có loại cảm giác khí chất nghiêm nghị, khiến người ta không thể nào phản bác yêu cầu của nàng.
Trần Đại Tráng nhận lấy phương thuốc nắm chặt trong lòng, rồi vội vàng đi ra ngoài.
Những thứ Lạc Tiểu Băng cần trong thôn cũng thường thấy, tìm người trong thôn mượn một chút là được.
Không lâu sau, Trần Đại Tráng đã trở về.
Lạc Tiểu Băng nghiền ba đậu thành bột, cho dấm vào khuấy thành dạng hồ nhão, bảo mấy người lão Trần xốc quần áo mẹ Đại Tráng lên, quét hồ ba đậu lên rốn, sau đó để đậu nành lên ngải trụ hơ lửa rồi lại đặt lên mấy lát gừng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong phòng vẻ mặt Lạc Tiểu Băng bình tĩnh, còn tranh thủ đút cho mẹ Đại Tráng một giọt nước linh tuyền.
Mà bên ngoài phòng, Trần Đại Tráng cùng lão Trần vẻ mặt nôn nóng đi qua đi lại, trong lòng bất ổn, không biết Lạc Tiểu Băng có chữa được không.
Hoặc là nói, thật ra bọn họ đã không còn ôm hi vọng gì nữa rồi, nhưng vừa rồi lại không nhịn được mà chờ mong.
Trương Nhị Lang lại nhàm chán đứng trong sân nhìn trời, trong lòng hắn Lạc Tiểu Băng chính là thần y, hắn đối với Lạc Tiểu Băng là tin tưởng vô điều kiện, cảm thấy Lạc Tiểu Băng nhất định có thể cứu người tỉnh lại, cho nên hắn không hề lo lắng chút nào.
Đại khái qua thời gian hai chén trà, Lạc Tiểu Băng mở cửa đi ra.
Lão Trần cũng Trần Đại Tráng đều nhìn Lạc Tiểu Băng, trong mắt chứa đầy khẩn trương.
"Vào đi."
Lạc Tiểu Băng nói một câu, liền xoay người về phòng.
Chờ khi lão Trần cùng Trần Đại Tráng quay lại thì Cung thị đã mở mắt, không chỉ như thế, khí sắc của Cung thị còn tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là khóe miệng có hơi méo đi, người cũng không thể cử động.
"Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi." Trần Đại Tráng vui mừng đến phát khóc.
Cung thị a a hai tiếng, lại không thể nói chuyện, trong hốc mắt chảy ra hai hàng nước mắt.
"Bà vừa mới bị trúng gió, đây là hiện tượng bình thường, đợi uống thuốc xong thì tốt rồi." Lạc Tiểu Băng sợ cảm xúc của Cung thị kích động ảnh hưởng đến bệnh tình, vì thể liền mở miệng.
Sau đó, Lạc Tiểu Băng nhìn về phái Trần Đại Tráng, "Nếu muốn mẹ ngươi hoàn toàn khôi phục, trước tiên ngươi phải học một thủ pháp của ta, sau này phải trường kỳ mát xa cho mẹ ngươi, bà ấy sẽ khôi phục lại dáng vẻ bình thường."
Trần Đại Tráng vừa nghe mẹ mình còn có thể khôi phục, lập tức kích động muốn quỳ xuống.
Lạc Tiểu Băng vội vàng ngăn lại, "Ngươi đừng có quỳ, ta không thích nhận quỳ của người khác."
Nói rồi, cũng không nói nhiều nữa, bắt đầu trực tiếp thị phạm.
Lạc Tiểu Băng hướng dẫn Trần Đại Tráng bấm mấy chục huyệt vị Khúc Trì, Tam Lý của Cung thị, Ngoại Quan, đợi Trần Đại Tráng học được rồi mới dừng tay.
Trên thực tế, dùng châm cứu sẽ hiệu quả tốt hơn nhiều, thế nhưng căn cứ theo trí nhớ của nàng, thuật châm cứu ở thế giới này đã thuộc dạng thất truyền, nàng không muốn ngay lập tức để lộ ra quá nhiều.
Trần Đại Tráng rất cảm kích Lạc Tiểu Băng, lấy ra nửa xâu tiền cuối cùng trong nhà, vẻ mặt quẫn bách, "Lạc nương tử, nhà ta tạm thời chỉ có thể lấy ra chút tiền này làm tiền khám bệnh..."
Lạc Tiểu Băng nhìn thoáng qua số tiền trong tay Trần Đại Tráng rồi rời tầm mắt, "Không cần, số tiền này ngươi vẫn nên để lại bốc thuốc cho mẹ ngươi."
Đơn thuốc nàng kê không hề rẻ.
Nói xong, Lạc Tiểu Băng liền đi ra ngoài.
"Lạc nương tử, xin chờ một lát."