Long Phượng Song Bảo: Thần Y Mẫu Thân Dược Phiên Thiên

Chương 64 Cho nhà cũ Lạc gia một cơ hội

"Trần Nhị Muội, dựa vào cái gì mà bà không thu nấm tán của chúng ta?"

Khi Lạc Tiểu Băng về đến nhà, đã là buổi chiều khoảng ba, bốn giờ, còn chưa xuống khỏi xe bò, đã nghe thấy giọng nói chói tai của nhị thẩm Triệu thị kia của nàng.

Nhìn qua hàng rào tre, quả nhiên thấy vị nhị thẩm tốt kia đang kêu la gào thét, nhìn thấy bên cạnh Triệu thị có một đống sọt, Lạc Tiểu Băng liền biết chuyện này là thế nào.

Hôm qua Lạc Đại Phú chuồn mất, cũng không ở lại điểm chỉ vào giấy miễn trách nhiệm, cũng không học cách nhận biết nấm.

Có lẽ là sau đó nghe được chuyện, cho nên nhà cũ Lạc gia mới cho người da mặt dày nhất là Triệu thị làm đại diện, muốn cùng thôn dân bán nấm lấy tiền.

Nghĩ kỹ lại ngọn nguồn, Lạc Tiểu Băng liền xuống xe bò.

Lúc này lại truyền đến tiếng của Trương Trần thị, "Hôm qua mọi người đều đã ấn dấu tay, nhà các ngươi không ấn dấu tay, cũng không học cách nhận biết nấm, nếu ta thu nấm tán của ngươi xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?"

Triệu thị vừa nghe lời này của Trương Trần thị, tức khắc cũng không nhịn được nữa.

"Bà được lắm Trương Trần thị, bà còn cầm lông gà mà làm như tên lệnh đúng không?" Triệu thị khó chịu hai tay chống nạnh, "Ngươi cũng đừng quên, Tiểu Băng nó là họ Lạc, nó không phải họ Trương, không đến phiên bà một người ngoài bắt nạt người trong nhà."

Nói rồi, Triệu thị nhìn về phía những thôn dân khác, lại bắt đầu la lối khóc lóc, "Mọi người các ngươi mau tới đây mà xem này, chuyện làm ăn này rõ ràng là do đứa cháu gái của ta làm, chẳng qua là nhờ nhà Trần Nhị Muội giúp đỡ trông nom mà thôi, thế mà Trần Nhị Muội lại muốn bỏ qua cháu gái của ta bắt nạt người nhà của nó hay sao? Chuyện này thật đúng là không có đạo lý mà."

Bởi vì Lạc Tiểu Băng ở phía sau, lực chú ý của mọi người đều ở phía trước, cho nên không ai để ý Lạc Tiểu Băng đã về.

Vừa nghe lời của Triệu thị, có người cảm thấy có đạo lý, không khỏi lên án Trương Trần thị.

"Nhà Đại Toàn này, việc này là bà làm không đúng rồi, Triệu Xuân Hoa dù sao cũng là thẩm thẩm của Tiểu Băng, bà không nhìn mặt tăng thì cũng nên mặt phật chứ."

"Đúng vậy, Tiểu Băng tin tưởng bà mới để cho bà chịu trách nhiệm ở đây, bà cũng không thể đắc tội với người nhà nàng được, nếu không chẳng phải sẽ làm hỏng chuyện hay sao."

"Nhị Muội à, bà cũng nhường một bước đi, tính tình đừng có cương ngạnh quá, dù sao thứ này cũng chẳng khác nhau là mấy, thu của ai mà chả là thu chứ?"

Mọi người ngươi một lời ta một ngữ, tất cả đều khuyên Trương Trần thị nhượng bộ.

Sắc mặt Trương Đại Lang đỏ lên, nhưng hắn thật sự không phải là một người miệng lưỡi sắc bén, căn bản không biết lúc này nên nói gì.

Chỉ là, đối mặt với những người này, Trương Trần thị lại vẫn không nhượng bộ.

Đúng như lời Triệu thị nói, bà là người được Tiểu Băng mời đến trợ giúp, cho nên càng phải nghiêm khắc giữ cửa, không có Tiểu Băng ở đây, bà không thể nào tự mình quyết định.

"Thật ra ta lại không biết, chuyện này của ta lại phải cần mọi người quyết định giúp ta." Đúng lúc này Lạc Tiểu Băng lên tiếng.

Vừa nghe thấy tiếng Lạc Tiểu Băng, mọi người theo bản năng quay đầu lại.

Thấy gương mặt lạnh lùng của Lạc Tiểu Băng, những người vừa rồi nói giúp Triệu thị đều ngậm miệng, chột dạ không dám nhìn vào mắt Lạc Tiểu Băng.

Chuyện hôm qua vẫn còn rõ ràng trước mắt, bọn họ còn muốn dựa vào Lạc Tiểu Băng kiếm tiền, không dám ở đắc tội với Lạc Tiểu Băng ngay lúc này.

Các thôn dân theo bản năng nhường ra cho Lạc Tiểu Băng một lối đi, Lạc Tiểu Băng đi tới bên cạnh Trương Trần thị, nhàn nhạt nhìn lướt qua cả đám thôn dân, có ý cảnh cáo rõ ràng.

Nàng có thể cho bọn họ cơ hội kiếm tiền, nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể đối với cách làm việc của nàng chỉ trỏ.

Thấy đám người vẻ mặt đầy sợ hãi, Lạc Tiểu Băng mới đưa tầm mắt về phía Triệu thị.

Ngay từ đầu khi Triệu thị nhìn thấy Lạc Tiểu Băng vẫn còn hơi sợ hãi, dù sao không lâu trước đó mình còn bị Lạc Tiểu Băng đốt tóc, đối với khí thế trên người Lạc Tiểu Băng kia vẫn rất sợ hãi, sợ Lạc Tiểu Băng điên lên thì chuyện gì cũng dám làm.

Nhưng rất nhanh Triệu thị rất đúng lý hợp tình dùng dáng vẻ của trưởng bối lên giọng, "Tiểu Bằng à, không phải nhị thẩm nói ngươi, ngươi có cách kiếm tiền sao lại ưu ái người ngoài mà không giúp người nhà chứ? Thẩm biết ngươi thiếu người, không phải nhị bá cùng đường đệ Vạn Hưng của ngươi cũng đang ở nhà sao? Để bọn tới giám sát những người này, nhị thẩm cũng không cần nhiều tiền công của ngươi, mỗi người mỗi tháng chỉ cần hai lượng bạc là được."

Triệu thị nói xong còn cảm thấy đề nghị này của mình rất tốt, còn ra vẻ như Lạc Tiểu Băng được lợi vậy.

Lạc Tiểu Băng vừa nghe lời vô liêm sỉ kia của Triệu thị thì tức đến suýt bật cười.

Một tráng đinh làm việc trên trấn trên một ngày hai mười lăm văn, ba mươi ngày cũng là bảy trăm lăm mươi văn, Triệu thị dựa vào cái gì mà cho rằng nàng sẽ trả bà ta, Lạc Đại Quý cùng Lạc Vạn Hưng mỗi người mỗi tháng hai lượng bạc chứ? Chỉ vì Triệu thị không biết xấu hổ sao?

"Đa tạ nhị thẩm nhọc lòng, nơi này của ta không thiếu người." Lạc Tiểu Băng trực tiếp cự tuyệt.

Nhưng da mặt Triệu thị lại dày không phải ở mức bình thường, vừa nghe không thiếu người, Triệu thị chỉ tay về phía Trương Trần thị cùng Trương Nhị Lang, "Ngươi đuổi bọn họ đi thì không phải là thiếu người à?"

Ngữ khí kia nói rất đương nhiên.

"Tại sao ta phải đuổi bọn họ?" Lạc Tiểu Băng lạnh mặt nhìn Triệu thị, thấy Triệu thị còn muốn nói gì đó, Lạc Tiểu Băng trực tiếp mở miệng, "Nhị thẩm nếu muốn bán đồ ở chỗ ta, có thể ấn dấu tay theo đúng quy trình, nếu nhị thẩm muốn đến đây dạy ta phải làm thế nào, vậy mời nhị thẩm đến từ đâu thì về đấy đi."

Lạc Tiểu Băng không có quá nhiều kiên nhẫn với Triệu thị, dù sao không phải ai cũng đáng được nàng lãng phí thời gian.

"Ngươi đừng có không biết xấu hổ." Triệu thị tức không thở nổi, chỉ vào Lạc Tiểu Băng mở miệng mắng, "Ta cho nhị bá của người đến giúp là vinh hạnh của ngươi, nếu ngươi..."

"Nếu các người muốn nhanh chóng lấy được tiền, thì có thể giúp ta đuổi người không liên quan đi." Lạc Tiểu Băng không đợi Triệu thị nói hết câu, đã nhìn về phía các thôn dân.

Mấy phụ nhân vừa nghe, nhìn thoáng qua nhau, liền trái phải túm lấy Triệu thị, kéo bà ta ra cửa.

Hôm qua bọn họ cân xong, cả đêm đều hưng phấn đến nỗi không ngủ nổi, đều chờ đợi đến hôm nay đến nhận tiền, không thể để Triệu thị này phá hỏng được.

Triệu thị bị đuổi đi, lập tức chửi ẩm lên, "Lạc Tiểu Băng, con tiện nhân chết tiệt, ta là trưởng bối của ngươi, ngươi dám đối với ta như vậy..."

Lạc Tiểu Băng không để ý tới Triệu thị, thu xếp cho những thôn dân khác đã cân nấm xong đi qua một bên kết toán tiền hôm qua.

Triệu thị mắt thấy mình sắp bị kéo ra ngoài, lập tức sốt ruột.

Nếu mà hôm nay tay không trở về, sợ là lại phải nhận một trận mắng chửi.

Tức khắc, Triệu thị cũng thu lại tâm tư hùng hùng hổ hổ, hét to về phía Lạc Tiểu Băng, "Tiểu Băng... Tiểu Băng! Nhị thẩm sai rồi, nhị thẩm ấn dấu tay."

Lạc Tiểu Băng dừng động tác, nhìn về phía cửa, "Được rồi, đa tạ các thẩm, đợi lát nữa sẽ cho mỗi thẩm một văn tiền mỗi người công vất vả.

Mấy phụ nhân đi cùng Triệu thị vừa ra cửa nghe nói còn có một văn tiền công vất vả, người nào người ấy cười không khép được miệng.

Sắc mặt Triệu thị rất kho coi, lại vẫn ngoan ngoãn ấn dấu tay vào giấy miễn trách nhiệm của Lạc Tiểu Băng, Lạc Tiểu Băng cũng nói lại hết những lời hôm qua đã nói với thôn dân nói với Triệu thị.

Còn người Lạc gia mà không quý trọng thì cũng không liên quan gì đến nàng, nhưng Lạc Tiểu Băng biết thế giới này còn rất nhiều trói buộc khuôn sao, quan hệ nhân thân này chính là trói buộc lớn nhất, muốn bị miệng người khác, trước tiên phải đưa ra một cơ hội như vậy.

Còn người Lạc gia có quý trọng cơ hội này hay không thì cũng không liên quan gì đến nàng.

Chỉ là, bởi vì người Lạc gia hôm qua cũng không học cách nhận biết nấm, hôm nay cũng chỉ đi theo sau lưng mọi người để hái, khó tránh khỏi sẽ hái phải một ít nấm độc.

Sau khi Trương Trần thị kiểm kê, Lạc gia đưa ba sọt nấm thế mà chỉ còn một sọt, Triệu thị vừa thấy lại không nhịn được.

"Trần Nhị Muội, bà có thật lòng không? Muốn đem số nấm mà nhà ta đã cực cực khổ khổ hái được giữ lại cho mình rồi cầm đi bán lấy tiền đúng không?" Triệu thị cảm thấy, nhất định là Trương Trần thị cố ý loại nấm của mình ra.

Nếu không thì số nấm tán mà bọn họ đã cực cực khổ khổ hái được về sao lại chỉ còn một chút như vậy thôi chứ?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất