Lạc Tiểu Băng nhìn Triệu thị dáng vẻ bị chiếm tiện nghi, tiện tay chỉ vào một người, "Ngươi, nói cho bà ta vì sao."
Người bị Lạc Tiểu Băng chỉ đúng là Trương Nhị Cẩu.
Trương Nhị Cẩu tuy rằng là một kẻ không đứng đắn, nhưng tốt xấu gì cũng không qua được tiền bạc.
Huống hồ hắn thường chơi bời lêu lổng, căn nguyên vốn là do không tìm được chuyện để làm, bây giờ việc hái nấm nhặt hạt thông dễ dàng kiếm như vậy, Trương Nhị Cẩu tất nhiên rất quý trọng cơ hội kiếm tiền như vậy.
Thấy Lạc Tiểu Băng chỉ về phái mình, Trương Nhị Cẩu đầu tiên là sửng sốt, rõ ràng không ngờ tới bản thân mình sẽ bị điểm danh.
Nhưng Trương Nhị Cẩu lại không phải kẻ ngốc, nghĩ đến thái độ của Lạc Tiểu Băng đối với Triệu thị, Trương Nhị Cẩu liền có lòng muốn biểu hiện mình, liền trào phúng Triệu thị một trận, "Lạc Triệu thị, nấm này nhà bà hái có độc, cho lợn cũng không ăn, bà còn coi như vật quý sao? Bà xem như vật quý thì tự nhặt về nhà mà ăn, có khi ngày mai chúng ta còn có lòng tốt đốt cho bà ít tiền giấy."
Lời Trương Nhị Cẩu vừa nói ra, người khác không nhịn được cười ra tiếng.
Sắc mặt Triệu thị bị nói cũng rất khó coi.
Cái gì mà ngay cả lợn cũng không ăn bị bà ta coi thành của quý chứ? Đây là nói bà ta còn không bằng lợn sao?
Còn nữa, Trương Nhị Cẩu này dám nguyền rủa bà ta chết sao?
Triệu thị rất bực bội, nhưng đối diện với tầm mắt của Trương Nhị Cẩu lại rất lúng túng.
Người trong thôn dám trêu chọc Trương Nhị Cẩu cũng không nhiều lắm, mà nhìn thái độ của người khác, Triệu thị có ngu ngốc cỡ nào thì cũng biết số nấm bị loại ra là nấm có độc.
Nhìn lại số nấm bị loại ra đó, vẻ mặt Triệu thị đau như cắt thịt.
Rõ ràng là nhìn không khác nhau lắm, sao lại có độc chứ?
Triệu thị có chút không cam lòng, cho nên cho dù trong lòng đã tin hơn phân nửa, lại vẫn không nhịn được muốn phân bua, "Sao nói suông mà lại bảo nó có độc chứ? Ngươi có gì có thể chứng minh?"
Mang theo nhiều như vậy mà lại chỉ đổi lại được không đến nửa số tiền, vậy thì không phải là quá ít sao, nào có đạo lý như vậy chứ?
Dù sao chỉ cần Lạc Tiểu Băng không thể chứng minh những thứ này có độc thì sao có thể tính, cũng không thể bắt người khác ăn chứ?
Đôi mắt Triệu thị đảo quanh, trong lòng cân nhắc xem làm cách nào mà lại kiếm được nhiều bạc hơn.
Nhưng Lạc Tiểu Băng không cho bà ta cơ hội này.
Không đợi Triệu thị nghĩ ra chủ ý gì, Lạc Tiểu Băng nói với mọi người, "Hôm nay có nhị thẩm ta là ví dụ tốt nhất, tuy rằng nói Trần thẩm cùng Đại Lang ca của ta ở đây hỗ trợ kiểm tra xem những gì mọi người mang đến có đạt chuẩn hay không, nhưng mỗi nhà chỉ có cơ hội ba lần, nếu quá ba lần mang nấm đến mà bên trong có độc, vậy thì sau này nấm mà mọi người hái được nơi này sẽ không thu nữa."
Kiểm tra chất lượng là điều cần thiết, nhưng nếu vẫn mãi không thể phân ra được độc hay không, lại cứ hái phải nấm có độc, cho dù là cố ý hay vô tình đều không thể nuông chiều.
Phải biết rằng, nếu ăn phải nấm tán có độc một lần thôi thì cũng có thể sẽ mất mạng, cũng không thể nào sẽ có cơ hội ba lần.
Sở dĩ đưa ra cơ hội ba lần, cũng là vì nàng không muốn tỏ ra quá tuyệt tình, lúc này đây đưa ra còn có tác dụng gây sợ hãi, khiến các thôn dân càng có thể phân biệt rõ ràng nấm nào có thể ăn.
Quả nhiên, Lạc Tiểu Băng vừa nói ra, biểu cảm của các thôn dân liền khẩn trương hơn.
Chỉ có cơ hội ba lần, nếu không còn nữa, vậy thì chẳng phải là chặt đứt cơ hội kiếm tiền hay sao.
Vì thế, các thôn dân đều âm thầm quyết tâm, chuẩn bị trở về nhất định phải nhắc nhở người thân trong nhà nhận biết nấm cẩn thận, mỗi lần trước khi giao hàng phải kiểm tra lại cẩn thận một lần, không thể vô duyên vô cớ làm mất đi một lần được.
Triệu thị nghe Lạc Tiểu Băng nói, nào còn tâm tư bày mưu tính kế, chỉ theo bản năng nói, "Lần này của ta không tính phải không?"
Lạc Tiểu Băng nhìn về phía Triệu thị, không hề nể mặt mà nói một câu, "Tính!"
"Thế thì không công bằng!" Triệu thị ồn ào, "Ngươi dạy bọn họ cách nhận biết có độc hay không, nhưng chưa có dạy chúng ta."
Nếu nhị thẩm không biết vì sao ta lại không dạy các người, thẩm có thể quay về hỏi đại bá xem chuyện là như thế nào."
Dứt lời, Lạc Tiểu Băng không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với Triệu thị, trực tiếp chỉ vào Nhị Lang bảo hắn đi dạy Triệu thị cách phân biệt nấm.
Sau đó Lạc Tiểu Băng không để ý gì đến Triệu thị nữa, mà lấy ra tiền đồng đã chuẩn bị xong từ trên trấn, lấy ra giấy ghi chú hôm qua, bảo các thôn dân đại diện một người đến xếp hàng phát tiền.
Sau khi các thôn dẫn lãnh được tiền, vui vẻ khỏi phải bàn, cả đám đều ngàn ân vạn tạ Lạc Tiểu Băng.
Có tiền thì có động lực, có được tiền rồi, các thôn dân lại cực kỳ nhiệt tình tiếp tục lên núi.
Trong viện, Trương Trần thị cùng Trương Đại Lang vẫn bận rộn phân biệt nấm tán.
Trong phòng, Tề Thiên Hạo đã ở cùng với hai đứa nhỏ An An Nhạc Nhạc cả một ngày.
Ngay từ đầu bởi vì sợ người trong thôn biết trong nhà Lạc Tiểu Băng có giấu một nam nhân rước tới phiền phức không cần thiết, cho nên ba người bên trong mắt to trừng mắt nhỏ, cũng không nói chuyện nữa.
Mà khi âm thanh ầm ĩ bên ngoài át hết tất cả âm thanh trong phòng, Tề Thiên Hạo bắt đầu thấy đau đầu.
Bởi vì Nhạc Nhạc vẫn luôn hỏi về chuyện của cha bé, thực tế hắn lại không hề biết cha của bọn nhóc, muốn trả lời thế nào đây?
Tề Thiên Hạo cảm thấy chính mình khi đối mặt với thiên quân vạn mã cũng không mệt mỏi như lúc đối diện với những vấn đề của Nhạc Nhạc, lại một lần nữa cảm thán vì đã bị nữ nhân Lạc Tiểu Băng này bẫy hắn.
Sau đó, ánh mắt Tề Thiên Hạo liền dừng trên người An An.
An An nhíu mày, không hề sợ hãi đối diện với ánh mắt Tề Thiên Hạo.
Tề Thiên Hạo nhìn ánh mắt An An, lại lần nữa không hiểu vì sao có cảm giác thân thuộc.
Nhưng loại cảm giác quen thuộc này lại một lần nữa bị Tề Thiên Hạo bỏ qua, khi đối mặt với An An, trong mắt lại có thêm vài phần tán thưởng.
"Nhưng có biết mặt chữ không?" Tề Thiên Hạo hỏi.
Đáy mắt An An lóe lên một tia cô đơn, nhấp môi lắc đầu, "Không biết."
Tề Thiên Hạo có chút ngoài ý muốn.
Nhưng gia đình phú quý, sớm nhất từ ba tuổi đã bắt đầu học vỡ lòng, nhà bình thường thì sớm nhất cũng bảy tuổi mới bắt đầu học vỡ lòng, thằng bé An An này không biết chữ cũng là bình thường, vốn dĩ hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
Chỉ là hắn không ngờ tới thế mà trong lúc này lại nhìn thấy nỗi cô đơn trong đáy mắt đứa trẻ.
Đứa trẻ như vậy, thật đúng là có lòng hiếu học.
Từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên, Tề Thiên Hạo có vài phần coi trọng nhân tài.
Chỉnh lại thần sắc, Tề Thiên Hạo nói với An An Nhạc Nhạc, "Trước tiên thúc sẽ dạy các cháu Thiên Tự Văn."
An An nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, nhìn về phía Tề Thiên Hạo.
Tề Thiên Hạo giờ khắc này không hiểu sao lại cảm thấy mình giống như làm ra một quyết định vô cùng sáng suốt, chỉ bởi vì đứa bé An An này lần đầu tiên dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.
"Thiên địa hoàng tuyền, vũ trụ hồng hoang, nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương..." âm thanh từ tính của Tề Thiên Hạo chậm rãi đọc Thiên Tự Văn.
Tề Thiên Hạo đọc một câu, An An liền đọc lại một câu, ngay từ đầu Nhạc Nhạc còn rất hứng thú đọc theo Tề thúc thúc cùng ca ca, nhưng sau đó lại cảm thấy không thú vị, nên tự chơi một mình.
Lạc Tiểu Băng tranh thủ lúc rảnh rỗi đi vào, vừa thấy chính là An An đang nghiêm túc đọc Thiên Tự Văn theo Tề Thiên Hạo, mà Nhạc Nhạc thì ngoan ngoãn ngồi một mình chơi ngón tay của mình.
"Mẹ!" Nhạc Nhạc thấy mẹ mình đi vào, vui vẻ chạy về phía Lạc Tiểu Băng.
Bên này, Tề Thiên Hạo cùng An An nhìn về phía Lạc Tiểu Băng, động tác cực kỳ nhất trí, nhìn đến nỗi Lạc Tiểu Băng hốt hoảng một trận.
Như vậy vừa thấy, nàng phát hiện đôi mắt của An An cùng Tề Thiên Hạo đúng là có vài phần giống nhau, ngay cả ánh mắt đều không khác nhau lắm.
Chỉ là rõ ràng trước khi bị thương Tề Thiên Hạo là mỹ nam tử, mà An An nhỏ gầy...
"Đông!" Lạc Tiểu Băng gõ gõ đầu mình.
Nghĩ cái gì chứ? Hai người hoàn toàn không liên quan đến nhau, xem ra nàng lại hồ đồ rồi.