“Mẹ?” An An thấy mẹ mình đánh vào đầu mình, không khỏi dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Lạc Tiểu Băng.
“À, mẹ không có việc gì.” Lạc Tiểu Băng có hơi xấu hổ, sau đó liền hỏi hai đứa nhỏ, “Lát nữa mẹ sẽ làm cơm chiều, hai đứa có muốn đặc biệt ăn món gì không?”
“Mẹ làm món gì thì chúng con sẽ ăn món đó.” An An mở miệng, cảm thấy mẹ mình làm món gì ăn cũng ngon, cho nên cậu không chọn.
So với An An, Nhạc Nhạc rõ ràng có hứng thú với việc ăn uống hơn, vừa nghe đến ăn, đôi mắt trở nên sáng lấp lánh.
“Mẹ, con muốn ăn bánh trứng gà.” Nhạc Nhạc nói, còn nuốt nuốt nước miếng.
Bánh trứng gà thật sự ăn rất ngon, thơm ngào ngạt.
Lạc Tiểu Băng nhìn dáng vẻ quỷ thèm ăn của Nhạc Nhạc, trong mắt tràn ngập ý cười, cưng chiều sờ sờ đầu Nhạc Nhạc, “Được, vậy mẹ sẽ làm bánh trứng gà cùng một nồi canh nấm thật to.”
Tề Thiên Hạo nằm trên giường nhìn dáng vẻ dịu dàng vẻ mặt tươi cười của Lạc Tiểu Băng, trong mắt lại có hốt hoảng.
Ánh mắt dịu dàng mà cưng chiều như vậy, là hắn cũng chưa từng nhìn gặp.
Ở trong kinh thành, hắn đã chứng kiến tất cả phụ nhân khi đối với con cái mình, ánh mắt kia cũng chưa từng thuần túy bằng cô thôn nữ này.
Bọn họ đều cực kỳ nóng vội, tranh quyền đoạt lợi, trở thành những thứ đồ chơi trong tay quyền lực.
Đã từng nhìn thấy nhiều nữ nhân như vậy, nên theo bản năng hắn thường tránh xa, thậm chí cực kỳ chán ghét.
Nhưng người phụ nhân xấu xí ở nông thôn này lại chưa từng khiến hắn có loại cảm giác chán ghét chút nào.
Chính vì loại cảm giác này, Tề Thiên Hạo liền đột nhiên có loại cảm xúc muốn ở lại đây lâu hơn một chút.
“Còn ngươi thì sao? Có muốn ăn món gì không?” Đúng lúc này, Lạc Tiểu Băng nhìn về phía Tề Thiên Hạo, hỏi.
Tề Thiên Hạo nhìn về phía Lạc Tiểu Băng, vốn dĩ định nói tùy nàng, nhưng lời ra khỏi miệng lại là, “Bánh trứng gà.”
Cái thứ gọi là bánh trứng gà kia, hắn còn chưa từng ăn bao giờ, thấy dáng vẻ của Nhạc Nhạc kia, chắc hắn là ăn rất ngon.
Trước đây không có vị giác, hắn đối với thức ăn cũng chẳng có chờ mong gì, nhưng hôm nay hắn lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác chờ mong.
Lạc Tiểu Băng gật đầu, lại không đi ra ngoài ngay lập tức, mà nói với hai đứa bé, “Các con ra ngoài chơi một lát đi, mẹ muốn nói chuyện với Tề thúc thúc của các con.”
Nhạc Nhạc nhìn mẹ mình, lại nhìn Tề Thiên Hạo, ngoan ngoãn gật đầu.
Mà An An lại nhìn thoáng qua Tề Thiên Hạo, hơi nhíu mày, không nói gì cả liền kéo Nhạc Nhạc ra khỏi phòng.
Hai đứa ra đến cửa, Nhạc Nhạc đã gấp gáp không chờ nổi mở miệng hỏi An An, “Ca ca, ca ca, ca nói xem có phải mẹ muốn nói với Tề thúc thúc chuyện của cha không?”
An An mím môi, lắc đầu, “Không biết.”
“Vậy ca ca, ca có mong cha sớm trở về không? Muội rất muốn biết cha nhìn ra sao, có thể đẹp như Tề thúc thúc không?” Nhạc Nhạc lại hỏi.
Bên trong Lạc Tiểu Băng nghe thấy lời Nhạc Nhạc, theo bản năng nhìn lên mặt Tề Thiên Hạo, cũng cạn lời.
Nửa gương mặt đều bị băng kín, sao Nhạc Nhạc có thể nhìn ra được Tề Thiên Hạo đẹp chứ?
Huống hồ, cho dù là không có băng mặt, bây giờ gương mặt của Tề Thiên Hạo cũng có vết sẹo, theo thẩm mỹ của thời đại này, chắc hẳn cũng không tính là đẹp chứ.
Tuy rằng nàng không có cách nào phủ nhận nửa gương mặt còn lại của Tề Thiên Hạo đẹp trai đến nỗi nhân thần nổi giận.
Tề Thiên Hạo bị đôi mắt trợn trắng lên của Lạc Tiểu Băng nhìn chằm chằm, đột nhiên lại rất để ý vết sẹo trên mặt mình.
Ánh mắt nữ nhân kia rõ ràng là đang nói gương mặt mình rất khó nhìn, mình rất xấu!
Hừ, nữ nhân xấu xí còn dám ghét bỏ mình xấu, không có mắt nhìn.
Tề Thiên Hạo rất bực mình.
Mà bên ngoài, An An nói một câu, ‘không biết, không biết’ xong, vì tránh cho muội muội mình lại tiếp tục hỏi nữa, kéo Nhạc Nhạc rời khỏi cửa phòng.
Trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, Lạc Tiểu Băng đi đến mép giường, trực tiếp duỗi tay bắt lấy cánh tay Tề Thiên Hạo.
Khi nhìn thấy bàn tay thô ráp của Lạc Tiểu Băng đặt trên tay của mình, Tề Thiên Hạo cảm thấy tay mình hơi tê rần một chút, cái loại cảm giác kỳ dị này lan tràn khắp cả người.
“Ngươi…”
Tề Thiên Hạo đang định nói Lạc Tiểu Băng sao lại không biết xấu hổ mà tùy tiện cầm tay nam nhân như vậy, nhưng khi thấy động tác tiếp theo của Lạc Tiểu Băng, Tề Thiên Hạo lại đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì, Lạc Tiểu Băng cầm tay Tề Thiên Hạo lên, chỉ bởi vì muốn Tề Thiên Hạo ngửa tay lên, để cho nàng bắt mạch.
Tề Thiên Hạo cảm thấy vừa tức vừa buồn bực.
Đặc biệt, khi nhìn thấy Lạc Tiểu Băng ngẩng đầu, dùng một ánh mắt ‘ngươi muốn nói gì đó’ hơi dò hỏi nhìn mình, Tề Thiên Hạo liền càng buồn bực hơn.
Hắn không muốn thừa nhận mình tự mình đa tình một chút nào cả.
Gương mặt Tề Thiên Hạo căng chặt, không nói chuyện, dời tầm mắt, nhưng trong không hiểu sao toàn bộ lực chú ý trong lòng hắn lại dừng lại nơi bàn tay kia đặt lên.
Cảm xúc ấm áp, khiến hắn cũng không ghét bỏ, trái lại có cảm giác… tim ngừng đập!
Tề Thiên Hạo không để mình tiếp tục suy nghĩ linh tinh nữa.
Hắn cảm thấy, nhất định là do mình bị trúng độc, nên thần chí mới không rõ ràng, mới chú ý đến một nữ nhân xấu xí, còn là là một nữ nhân xấu xí đã có con.
Càng nghĩ, Tề Thiên Hạo làng càng cho rằng nguyên nhân là do mình đã bị trúng độc.
Đúng lúc này Lạc Tiểu Băng buông tay Tề Thiên Hạo ra.
“Độc trên người ngươi đã giảm bớt rồi, chứng minh dược mà tôi phối có tác dụng.” Lạc Tiểu Băng nhìn Tề Thiên Hạo mở miệng.
Trên thực tế, Lạc Tiểu Băng cực kỳ tự tin với bản lĩnh phối dược của mình, không cần bắt mạch cũng có thể biết có tác dụng hay không.
Huống chi, trong thuốc của Tề Thiên Hạo nàng còn lặng lẽ bỏ thêm chút nước linh tuyền, nếu không có tác dụng thì mới là kỳ lạ.
Sở dĩ nàng nói nói như vậy, chỉ là muốn cho Tề Thiên Hạo biết mà thôi.
Tất nhiên Tề Thiên Hạo cũng hiểu thân thể của mình.
Bắt đầu từ đêm qua, hắn đã có thể cảm giác được độc trong người mình đã thuyên giảm, không nói những cái khác, chỉ cần thấy hiện giờ hắn có thể tự ngồi dậy trên giường cũng đủ để chứng minh rồi.
Vai phụ này, đúng là rất có năng lực, Tề Thiên Hạo không hề phủ nhận chút nào.
Tề Thiên Hạo nhìn Lạc Tiểu Băng, “Đa tạ.”
“Ngươi không cần cảm tạ ta, dù sao ngươi phải trả bạc cho ta.” Vẻ mặt Lạc Tiểu Băng không có gì, nghe thêm một một câu cảm tạ, trên người nàng cũng không tăng thêm được một lạng thịt, nhưng…
Ánh mắt Lạc Tiểu Băng vừa chuyển, ánh mắt nhìn Tề Thiên Hạo lại mang theo vài phần tính kế.
Tề Thiên Hạo “...” Có cần phải biểu hiện rõ ràng như vậy không?
“Ngươi muốn cái gì?” Tề Thiên Hạo bị Lạc Tiểu Băng nhìn chằm chằm không được tự nhiên, trực tiếp đặt câu hỏi.
“Lợi ích!” Vẻ mặt Lạc Tiểu Băng đương nhiên.
Tề Thiên Hạo “... Ta không có tiền.” Khi hắn ra ngoài, cũng không mang theo tiền.
Nhưng hắn cảm thấy, sau này khi mình ra ngoài thì nhất định phải mang theo tiền, nếu không chẳng may gặp phải một phụ nhân xấu xí lại còn yêu tiền giống như vậy thì phải làm sao bây giờ?
Tề Thiên Hạo hoàn toàn không nghĩ đến, nếu bản thân mình gặp phải một nữ nhân tham tài khác, nhiều nhất là chẳng thèm liếc mắt, đâu ra còn có chuyện mang nhiều tiền trên người chứ?
Lạc Tiểu Băng lắc đầu, “Ta biết ngươi không có tiền, quần áo của ngươi ta cũng lục soát hết rồi.” Đương nhiên, chỉ là xem có còn sót cái gì không thôi, không phát hiện cái gì thì nàng mang đi chôn luôn.
Dù sao nhiều máu me như vậy để lại trong nhà chung quy cũng là hiểm họa ngầm.
Tề Thiên Hạo “...”