Chương 107: Đòi nợ (2)
- Thì ra là thế.
Tổ An như có điều suy nghĩ, có nên tìm cơ hội đi khu nội trú tai họa một phen hay không, nói không chừng có thể thu hoạch được rất nhiều điểm nộ khí
Đúng lúc này, bỗng nhiên hắn chú ý tới hệ thống truyền đến từng lớp từng lớp điểm nộ khí, mặc dù điểm không nhiều, nhưng thắng ở số lượng nhiều.
- Tình huống như thế nào?
Hắn ngẩng đầu nhìn, phát hiện xung quanh không ít người ánh mắt nhìn về phía hắn đều tràn ngập địch ý, lúc này hắn mới chú ý tới, mình và Sở Hoàn Chiêu sóng vai đi ở trên đường, ngược lại rất có cảm giác hạnh phúc.
Cảm giác thanh mai trúc mã này là chuyện gì xảy ra? Tổ An ngây người, bất quá lập tức lắc đầu, khu trục suy nghĩ không đúng lúc kia ra não hải, vẫn là kiếm điểm nộ khí quan trọng hơn.
- Cô em vợ, nắm tay của ta đi.
Tổ An đưa tay.
Sở Hoàn Chiêu không hiểu:
- Làm gì?
- Chúng ta là người một nhà, nắm tay đi không phải càng nói rõ gia đình chúng ta hòa thuận sao?
Tổ An nghiêm trang nói.
- Ngươi khinh ta ngớ ngẩn sao, con muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi.
Sở Hoàn Chiêu tức giận tới mức tiếp rút Trường Tiên Rên Rỉ ra quất tới.
- Ta sát, không nắm thì thôi, cũng không cần dùng roi chứ!
Tổ An vừa trốn tránh, vừa bối rối kêu.
Sở Hoàn Chiêu lại không buông tha truy ở phía sau:
- Ta đánh chết tên biến thái ngươi.
Quần chúng vây xem chỉ cảm thấy vui vẻ, để ngươi ăn bám, phải biết tính tình của phú bà cũng không phải dễ phục vụ như vậy.
Hai người một đường đùa giỡn thẳng đến cửa trường học mới ngừng, cũng không phải bởi vì Sở Hoàn Chiêu lương tâm phát hiện, mà là Quang Minh Đỉnh Lỗ Đức đứng ở nơi đó, địa phương có hắn, phảng phất như sẽ có khí tràng đè nén, mọi người không dám cao giọng ồn ào, ngay cả Sở Hoàn Chiêu cũng không ngoại lệ.
Thè lưỡi thu roi lại, kéo tay áo của Tổ An đi ra ngoài:
- Hừ, không cho phép kêu loạn, sau khi trở về lại tính sổ với ngươi.
Ánh mắt của Lỗ Đức như ưng quét nhìn đám người, phảng phất như muốn bóp chết bất luận học sinh nào dám gây chuyện, bất quá khi ánh mắt của hắn nhìn thấy hai người tay nắm tay, thì không khỏi ngưng tụ.
Sở gia là chuyện gì xảy ra? Thật muốn để hai tỷ muội các nàng cùng chung một chồng sao?
Mặc dù ở thế giới này chuyện như vậy không hiếm thấy, nhưng thường thường đều vì nhà trai quá ưu tú, mặc kệ gia thế hay năng lực cá nhân, nhưng phế vật nổi danh kia có tài đức gì chứ?
Đừng nói hai tỷ muội cùng nhau, ngay cả Sở gia Nhị tiểu thư bất thành khí, cũng không phải gia hỏa này có thể xứng được.
Tổ An tự nhiên không biết mình đã bị Lỗ Đức để mắt tới, hắn vừa ra cửa trường, Thành Thủ Bình một mực canh giữ ở trước cửa vẻ mặt kích động phất tay:
- Cô gia, cô gia...
- Ngươi một mực thủ ở chỗ này?
Tổ An có chút băn khoăn, tối hôm qua đối phương chép phạt một đêm, hôm nay lại ở nơi này trông một ngày.
- Không có không có, ta trở về ngủ một ngày, buổi chiều mới tới, đa tạ cô gia quan tâm.
Thành Thủ Bình cười đến con mắt sắp cong lại.
- A, tiểu thư cũng ở đây.
Sở Hoàn Chiêu ừ một tiếng, tùy tùng dắt cho nàng một con tuấn mã tới, dù không hiểu tướng ngựa, Tổ An cũng nhìn ra con ngựa này thần tuấn, nghĩ thầm đây mới thật là bảo mã.
- A, ngựa của ngươi đâu?
Sở Hoàn Chiêu nhìn xung quanh, hơi nghi hoặc hỏi.
Tổ An có chút xấu hổ, Thành Thủ Bình lại đàng hoàng nói:
- Buổi sáng hôm nay chúng ta đi bộ tới.
Sở Hoàn Chiêu nhíu mày:
- Vì sao trong phủ không cấp ngựa cho ngươi.
Thành Thủ Bình oán thầm không thôi: Vì cái gì chẳng lẽ trong lòng ngài không rõ sao? Đồng thời hắn cũng hơi kinh ngạc, xem ra quan hệ giữa cô gia và Nhị tiểu thư rất tốt.
Sở Hoàn Chiêu nghĩ nghĩ, cuối cùng đưa cương ngựa cho người hầu, sau đó nói với Tổ An:
- Ta đi bộ cùng các ngươi, dù sao cũng muốn hoạt động một chút.
Tổ An nói:
- Kỳ thật ta không ngại cùng ngươi cưỡi chung ngựa.
Sắc mặt của Thành Thủ Bình đại biến, muốn ngăn cản cũng không kịp, nghĩ thầm xong, tính tình của Nhị tiểu thư xưa nay không tốt, chỉ sợ cô gia sẽ ăn roi.
- Cút!
Ai biết Sở Hoàn Chiêu chỉ mắng một tiếng, lại không có dự định động thủ chút nào.
Thành Thủ Bình nháy nháy mắt, là đang nằm mơ sao, sao cảm giác có chút không đúng thế nhỉ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một thanh âm trêu tức truyền đến:
- Nha, rốt cục ra.
Tổ An nhìn lại, phát hiện một nam tử trên mặt có vết đao chém đang dựa vào trên một cây đại thụ nhìn bọn hắn, không phải Mai Hoa Thập Tam thì là ai.
Tổ An nói:
- Chẳng lẽ không ai nói, khi ngươi cười lên miệng có chút lệch sao?
Đến từ Mai Hoa Thập Tam, điểm nộ khí +178!
Nục cười của Mai Hoa Thập Tam trì trệ, lạnh lùng nói:
- Ngươi cứ tranh đua miệng lưỡi đi, ta tới là nhắc nhở ngươi, thời gian trả tiền lại gần một ngày, đến lúc đó nếu còn không trả, ta sẽ chặt hai tay của ngươi xuống.
- Ngươi thiếu tiền hắn?
Sở Hoàn Chiêu ở một bên kinh ngạc trợn tròn mắt.
Tổ An nhẹ gật đầu, đồng thời thầm mắng tên ngu ngốc lúc trước.
Sở Hoàn Chiêu nghĩ nghĩ móc ra túi bạc trên người:
- Hắn thiếu ngươi bao nhiêu, ta thay hắn trả.
Mai Hoa Thập Tam sững sờ, hiện tại oắt con vô dụng này lăn lộn tốt như vậy, tiểu mỹ nữ xinh đẹp như thế lại chủ động thay hắn trả tiền?
Vô ý thức đáp:
- Một ngàn lượng!
Hô hấp của Sở Hoàn Chiêu cứng lại, trực tiếp nhét túi tiền vào trong lồng ngực của mình, lui về sau một bước:
- Coi như ta chưa nói gì.
Tổ An không khỏi xem thường, mỗi lần nha đầu này đều trang bức như vậy, kết quả lại không có tiền.
Phảng phất như nhìn hiểu hắn khinh bỉ, Sở Hoàn Chiêu có chút thẹn quá hoá giận:
- Ngươi đến cùng làm gì thiếu hắn nhiều tiền như vậy!