Chương 142: Kiểm kê (2)
Sau khi nói xong liền quay người rời đi, chỉ để lại Tổ An và Thành Thủ Bình hai mặt nhìn nhau.
- Cô gia, ngài tha cho ta đi, một vạn lần để ta viết gãy tay ta cũng chép không hết.
Thành Thủ Bình hạ quyết tâm, nghĩ thầm lần này nói cái gì cũng không chép thay, lần trước bị hố đến chép cả đêm, bây giờ nghĩ lại lòng còn sợ hãi.
- Hai ta còn phân ai là ai làm gì, ngươi không giúp ta thì ai giúp ta.
Tổ An ôm vai của hắn, cười ha hả nói.
- Ừm... ta không chép!
Thành Thủ Bình đầu lắc giống như trống bỏi.
Tổ An thở dài, lấy ra một tờ ngân phiếu quơ quơ:
- Ai, lúc đầu cô gia ta phát chút tiểu tài, nghĩ ngươi giúp ta chép, 100 lượng này sẽ thưởng cho ngươi, ngươi đã không nguyện ý, vậy ta tìm người khác.
Mặc dù 750 vạn lượng là phiếu nợ, nhưng 15 vạn lượng khác là thực, hôm nay đi Ngân Câu Đổ Phường, thu hoạch còn rất khá.
Hai mắt Thành Thủ Bình tỏa sáng, vội vàng đưa tay tóm lấy ngân phiếu, trên mặt toát ra nụ cười nịnh nọt:
- Thân là thư đồng của cô gia, chuyện như vậy sao có thể để người khác làm thay, đương nhiên là ta tới.
- Tốt, vậy giao cho ngươi, ta trở về đi ngủ.
Tổ An ngáp một cái, hôm nay ra ngoài đi dạo một vòng, còn rất hao tổn tinh thần.
Thành Thủ Bình lại nhíu mày nhăn trán:
- Cô gia cô gia, nhưng một vạn lần ta chép không hết.
Tổ An liếc mắt:
- Bằng không ngươi nói vì sao ta cho ngươi 100 lượng, ngươi không biết lấy tiền tìm thư đồng khác trong phủ hỗ trợ chép sao?
Hai mắt Thành Thủ Bình tỏa sáng, bất quá lại nói:
- Nhưng như thế ta sẽ mất tiền?
Tổ An khoát tay áo:
- Dù sao kinh phí đã cho ngươi, ta không quản ngươi chép một mình hay mời người chép, dù sao chép xong một vạn lần là được.
Nói xong nghênh ngang rời đi, chỉ để lại một mình Thành Thủ Bình còn xoắn xuýt.
Trên đường về phòng, Tổ An bắt đầu kiểm kê điểm nộ khí...
Tổng cộng 60224 điểm nộ khí!
Tổ An cười đến không ngậm miệng được, hồi tưởng hôm nay trên đường đi tao ngộ, xem ra làm nhân vật phản diện mới tốt nha.
Trở lại trong phòng, lấy chậu nước đang muốn rửa mặt bắt đầu rút thưởng, bỗng nhiên phía sau truyền tới một thanh âm:
- Ngươi làm sao làm được?
Tổ An giật nảy mình, vội vàng nhìn lại, Mễ lão đầu không biết từ lúc nào đứng ở đằng sau.
Thật là quỷ sống mà, gia hỏa này nhìn bộ dạng gió thổi qua liền ngã, kết quả đi trên đường một chút thanh âm cũng không có, dù tu vi của mình tăng lên nhiều như vậy, cũng không cách nào cảm giác được hắn tồn tại.
- Cái gì làm sao làm được?
Tổ An không dám thất lễ, vội vàng hỏi, không biết vì sao, đối mặt những người khác, hắn có thể không kiêng nể gì cả kiếm điểm nộ khí, nhưng đối mặt gia hỏa này, hắn lại có một loại bản năng e ngại, căn bản không dám chọc đối phương.
Đây rốt cuộc là vì cái gì?
Tổ An suy nghĩ thật lâu, nhưng nghĩ không thông.
- Hiện tại trong phủ đều đang đồn ngươi hai ván thắng Ngân Câu Đổ Phường 750 vạn lượng, ngươi đến cùng làm sao làm được?
Mễ lão đầu nhìn chằm chằm hắn, trong mắt tràn ngập tò mò.
Tổ An nháy nháy mắt:
- Có thể là vì vận khí của ta tốt?
Hắn cũng không có nói dối, đích thật là bởi vì vận khí của hắn tốt, chỉ bất quá vì sao vận khí tốt như vậy, thì hắn không có nói.
- Vận khí tốt?
Mễ lão đầu nhướng mày, hiển nhiên đáp án như vậy không thể để hắn hài lòng.
- Không phải thì vì sao, chẳng lẽ ta có thể chơi bẩn ở dưới mí mắt của Ngân Câu Đổ Phường sao.
Tổ An đáp.
Mễ lão đầu nghĩ cũng phải, gia hỏa này có bao nhiêu cân lượng hắn còn không biết sao, thế là hắn quay người rời đi, lúc gần đi mới nói:
- Trong khoảng thời gian này không có việc gì thì đừng ra ngoài, ngươi cầm phiếu nợ 750 vạn lượng của Mai Hoa Bang, bọn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Trong lòng Tổ An ấm áp, nghĩ thầm có phải mình hiểu lầm lão đầu này hay không, xem ra hắn vẫn rất quan tâm ta, hơn nữa biết ta có số tiền lớn cũng không để ý.
Hắn làm sao biết, Mễ lão đầu căn bản không cần ngấp nghé, sau khi đoạt xá, tất cả đều là của hắn nha.
Đợi Mễ lão đầu rời đi, Tổ An đóng cửa thật kỹ, xác định bốn bề vắng lặng, mới rửa mặt rửa tay, bắt đầu rút thưởng.
Đang định đè phím enter bắt đầu rút thưởng, bỗng nhiên thấy bàn phím có biến hóa, nhìn kỹ lại, phát hiện có một tin tức nhắc nhở:
Bởi vì tổng cộng thu thập điểm nộ khí đột phá mười vạn, hệ thống rút thưởng mở khu vực phím chữ cái.
Tổ An đầu tiên là sững sờ, sau đó cuồng hỉ, không phải hiện tại rút thưởng có thể rút được đồ vật ở khu vực phím chữ cái rồi sao? Trước đó rút được Phú Bà Khoái Lạc Cước và Dao Găm Có Độc, mặc dù nhìn có chút hố, nhưng trên thực tế tác dụng rất lớn, nếu lần này rút trúng đạo cụ mới, khẳng định cũng sẽ không kém bao nhiêu.
Nhưng hắn vẫn không thể tin được, thử thăm dò nhấn nút bắt đầu rút thưởng.
Kết quả không ngoài dự liệu, cảm ơn tham dự, bất quá hắn lại hưng phấn, bởi vì hắn tận mắt thấy con trỏ chạy qua khu vực phím chữ, chứng minh đích thật là có khả năng rút trúng.
Sau đó tiếp tục rút thưởng.
Cảm ơn tham dự!
Cảm ơn tham dự!
Cảm ơn tham dự!
...
Đinh, rút ra Nguyên Khí Quả!
...
Cảm ơn tham dự!
Cảm ơn tham dự!
...
Trải qua khoảng thời gian này tìm tòi, hắn đại khái cho ra kết luận, xác suất rút trúng Nguyên Khí Quả đại khái một phần mười, mặt khác như Độc Bình, Vận Khí Đan, thậm chí Tin Xuân Ca, thì xác suất còn chưa biết, cảm giác giống như tùy duyên.
Cách một hồi, sắc mặt của Tổ An biến hóa, bởi vì không phải cảm ơn tham dự chính là Nguyên Khí Quả, không có rút được cái khác.