Chương 143: Trừng người nào người đó mang thai
Lần này điểm nộ khí có thể rút 602 lần, sẽ không đến mức một đạo cụ khác cũng rút không ra chứ?
Ý nghĩ này vừa dâng lên, hắn vội vàng phi phi phi, miệng quạ đen!
May mắn là, lần rút thưởng thứ năm trăm, con trỏ không ngừng lại ở khu vực phím số, mà rơi vào phím chữ cái “D”.
Sẽ là gì chứ?
Tổ An mong đợi nhìn, chỉ thấy trên màn hình giả lập xuất hiện một phiến mỏng trong suốt, nhìn rất giống kính áp tròng.
- Chúc mừng rút trúng “trừng người nào người đó mang thai” !
Tổ An:
- ? ? ?
Bất quá có kinh nghiệm mấy lần trước, hắn đã biết cái bàn phím này rút ra đồ vật đều rất hố, nên không ngoài ý muốn, vội vàng thăm dò giới thiệu của nó.
Giới thiệu vắn tắt của “trừng người nào người đó mang thai”:
Mang vật này lên mắt, nhìn về phía mục tiêu, có thể lựa chọn phát động kỹ năng, chỉ cần ánh mắt của mục tiêu sinh ra tiếp xúc với ngươi, sẽ thân lâm kỳ cảnh, thể nghiệm cảm giác thống khổ khi sinh nở, bỏ qua giới tính, chủng tộc của mục tiêu, kéo dài nửa canh giờ mới khôi phục bình thường, số lần sử dụng… ba.
Kỹ năng này không phải giống như thần công “lấy trinh tiết người ở ngoài ngàn dặm” của đại năng họ Tống kia sao?
Tổ An tức xạm mặt lại, so sánh mà nói, hắn càng thích kỹ năng “lấy trinh tiết người ở ngoài ngàn dặm” kia hơn, cũng không biết là vị đại năng nào sáng tạo ra bản lĩnh này, quả thật là để nam nhân trong thiên hạ cúng bái.
Cái gì “trừng người nào người đó mang thai”, thật quá hố cha, đơn thuần chỉ là cảm thụ thống khổ, lại không có tổn thương thực tế, qua một lát sẽ khôi phục bình thường, có tác dụng quái gì chứ?
Hệ thống này rút ra đạo cụ, sao càng giống như dùng để đùa giỡn vậy?
Bất quá rất nhanh hắn đã kịp phản ứng, kỹ năng này dùng ở thời khắc mấu chốt, sẽ không thua gì thần kỹ nha.
Trước kia có nghiên cứu khoa học cho thấy, cảm giác đau của người có thể chia làm mười cấp, cảm giác đau đớn khi sinh nở là cấp mười cao nhất, kiếp trước có một loại máy thể nghiệm sinh nở, rất nhiều nam nhân hoặc bị bắt buộc, hoặc chủ động biểu đạt tình yêu với vợ, kết quả chưa thí nghiệm bao lâu đã khóc giống như cha mẹ chết.
Nếu như ở thời khắc chiến đấu mấu chốt ra tay với địch nhân, chắc chắn đối phương sẽ lập tức mất đi sức chiến đấu, đến lúc đó tình thế sẽ nghịch chuyển.
Tiếc nuối duy nhất là kỹ năng này có hạn chế số lần sử dụng, xem ra không thể tùy tiện dùng linh tinh, phải dùng ở thời khắc mấu chốt.
Mặt khác không biết kỹ năng này có thể quần công hay không, nếu đồng thời trừng một đám người cũng có thể phát động kỹ năng, vậy còn không lật trời?
Trong đầu hiện ra các loại hình tượng, Tổ An không khỏi cười ngây ngô.
Tiếp tục rút thưởng, về sau con trỏ không còn rơi vào phím chữ cái, kiểm kê một chút, tổng cộng rút được 58 trái Nguyên Khí Quả.
Tổ An ăn hết Nguyên Khí Quả, cảm nhận được nguyên khí lưu động trong cơ thể, vật chất kim sắc trong pháp trận thứ hai nhanh chóng được bổ sung, chỉ bất quá cuối cùng không có đầy, đại khái chỉ hai phần ba.
Dựa theo quy luật của dãy Fibonacci, pháp trận thứ hai cần 89 trái Nguyên Khí Quả, trước đó đã có một chút, bây giờ ăn 58 trái, hẳn là còn cần hai mươi mấy trái Nguyên Khí Quả mới được.
Nghĩ tới đây Tổ An nhức cả trứng, phải biết hắn tân tân khổ khổ kiếm hơn sáu vạn điểm nộ khí, nhìn như rất nhiều, kết quả một cái pháp trận cũng lấp không đầy, đặc biệt là càng về sau, mỗi pháp trận cần vô số điểm nộ khí, tốc độ kiếm điểm nộ khí của mình, phải tới năm nào tháng nào.
Hoạt động tay chân một chút, Tổ An cảm thụ lực lượng của mình, khí lực đại khái tương đương với 200 nam tử trưởng thành bình thường.
Lúc đầu cảm thấy mình giống như siêu nhân, bỗng nhiên nghĩ đến kiếp trước những xe hơi kia không sai biệt lắm cũng có hơn trăm mã lực, chút khí lực ấy của mình thật chuyển đổi ra, còn chưa hẳn bằng một chiếc xe chạy hết ga.
Bất quá thay cái góc độ suy nghĩ, tốc độ chạy giống như xe hơi, nhìn thế nào cũng không giống người thường. Không biết những đại lão tu vi cường đại ở thế giới này, lực lượng sẽ kinh khủng cỡ nào.
Kỳ thật đây là hắn khuyết thiếu thường thức, tu luyện giả ở thế giới này, đến cuối cùng có thể mượn dùng lực lượng thiên địa, đã không thể đơn thuần lấy nhân lực điệp gia để cân nhắc.
Trong lúc rảnh rỗi, lại chạy đến tĩnh thất xem Thành Thủ Bình chép gia pháp đấn đâu, cũng không biết hắn mướn mấy người.
Kết quả chờ hắn đến bên ngoài tĩnh thất, lại phát hiện Thành Thủ Bình đang cắn răng nghiến lợi múa bút thành văn, trong phòng chỉ có một mình hắn.
Tổ An:
- ...
Gia hỏa này muốn tiền không muốn mạng nữa sao, một chút cũng không nỡ chia tiền thuê người.
Bất quá đối phương nguyện ý làm như vậy, vậy thì chậm rãi chép đi.
Tổ An quay người rời đi, trở lại phòng mình, bỗng nhiên hắn dừng bước, nhìn chằm chằm sợi tóc bị đứt trên chốt cửa, cả người khẩn trương lên.
Kể từ khi biết trong phủ có người muốn giết hắn, hắn vẫn luôn chặt chẽ đề phòng, thậm chí mỗi lần đi ra ngoài, sẽ lưu lại cơ quan nhỏ ở trên cửa, hiện tại vừa nhìn, đã biết trước đó có người tiến vào phòng hắn, không biết bây giờ còn ở bên trong hay không.
Hắn hít sâu một hơi, lặng lẽ giấu Dao Găm Có Độc ở trong tay áo, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, vừa mới đột phá, hắn cũng muốn thí nghiệm thực lực của mình như thế nào.
Mới vừa vào cửa, một trận kình phong truyền đến, một thân ảnh màu đen đáng yêu đánh tới, Tổ An đã sớm chuẩn bị, nhanh chóng lăn lộn tránh ra, sau đó Dao Găm Có Độc đâm tới.
Người kia hiển nhiên không nghĩ tới hành tung của mình bại lộ, hơn nữa tốc độ của đối phương nhanh như vậy, trong lúc vội vàng phảng phất như không kịp trốn tránh, đã bị hắn đâm trúng.