Chương 219: Nghĩ rằng đội mũ ta sẽ không nhận ra? (2)
Ở trong oán niệm với hệ thống, hắn dần dần tiến vào mộng đẹp.
Thời điểm Thành Thủ Bình trở về, thấy hắn đã ngủ thì không quấy rầy, nghĩ đến đợi ngày mai cô gia tỷ thí xong lại nói, hắc hắc, đến lúc đó cô gia thua khẳng định rất thương tâm, ta cầm tiền thắng tới, nhất định sẽ để hắn vui vẻ, cũng có thể an ủi tâm linh thụ thương của hắn.
Cũng không biết đến lúc đó cô gia sẽ thưởng ta bao nhiêu bạc...
Ngày thứ hai gia tộc thi đấu, vì để cho công bằng, võ đài không có ở Sở gia, cũng không ở Viên gia, mà thiết lập ở một võ đài trong thành.
Đệ tử các đại gia tộc đều tụ tập, hiển nhiên gia tộc cao cấp giao đấu, đối với những tiểu gia tộc khác mà nói là cơ hội khó gặp, mặc kệ xem náo nhiệt cũng tốt, từ trong song phương giao đấu học tập cũng được, đến một chuyến khẳng định không sai.
Sở gia và Viên gia đến sớm nhất, dù sao tuyển thủ của song phương phải sớm làm quen sân bãi, đương nhiên đối với loại góp đủ số như Tổ An mà nói, tất cả mọi người cảm thấy hắn đến hay không đều không quan trọng.
Hiển nhiên Tổ An cũng không có cảm giác dự thi, căn bản không cần quen thuộc sân bãi, mà ngồi tại chỗ hết nhìn đông tới nhìn tây, phảng phất như nhìn cái gì cũng rất hiếm lạ.
Tần Vãn Như thu hết phản ứng của hắn vào mắt, lông mày không khỏi nhíu lại, bất quá ở trước mặt mọi người không tiện quát lớn, đành phải âm thầm hừ lạnh.
Hôm nay lần thứ nhất Tổ An nhìn thấy hai đứa con trai của nhị phòng tam phòng, nhị phòng Sở Hồng Tài tuấn tú lịch sự, trên mặt hoàn toàn không có khí tức u ám như cha hắn, ngược lại có một loại khí chất cao ngạo.
Nghe nói trước kia hắn rất hăng hái, bất quá hôm nay trên đường từ Sở gia đến võ đài, cả người hắn lộ ra trầm mặc ít nói, không biết có phải bởi vì lần trước linh tuyền bị ô nhiễm còn tự trách hay không.
Tam phòng Sở Ngọc Thành thì là một tiểu mập mạp, kia híp híp như hạt đậu xanh, vừa nhìn liền biết là con của tam phòng Sở Nguyệt Pha.
So sánh mà nói, hắn lại khá hiền lành, nửa đường còn tìm Tổ An trò chuyện mấy câu.
Trải qua tiếp xúc, Tổ An nghĩ thầm hai tiểu tử của nhị phòng tam phòng thuận mắt hơn phụ thân của bọn hắn nhiều. Lúc trước ở trong từ đường, Sở Thiết Sinh, Sở Nguyệt Pha âm dương quái khí chỉnh hắn, hiện tại còn rõ mồn một trước mắt đây.
A, tiểu mập mạp này sẽ không trò giỏi hơn thầy, mặt ngoài nhìn hiền lành, trên thực tế âm hiểm giống như cha hắn chứ?
Tổ An âm thầm cảnh giác, vô ý thức nhìn nhị phòng tam phòng, Sở Nguyệt Pha đang cùng người bên cạnh trò chuyện cái gì đấy, mà ánh mắt của Sở Thiết Sinh thì đang nhìn...
A, hắn giống như đang nhìn bóng lưng của Tần Vãn Như?
Hôm nay lộ mặt ở trường hợp như vậy, Tần Vãn Như hiển nhiên ăn mặc là tỉ mỉ, vật trang sức quý báu càng tô điểm nàng cao quý diễm lệ, váy dài bao phủ thân thể uyển chuyển, nhìn đẹp mê hồn.
Ai, sao Sở Hoàn Chiêu không có di truyền gen sung mãn như mẹ của mình chứ.
Phảng phất như chú ý tới ánh mắt của hắn, Tần Vãn Như quay đầu, cho hắn một cái ánh mắt sắc bén.
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +69!
Tổ An phiền muộn, nghĩ thầm nhìn ngươi lại không phải ta, ngươi nổi giận với ta làm gì?
Hắn nhìn lại Sở Thiết Sinh, phát hiện đối phương đang cùng người bên cạnh chuyện trò vui vẻ, làm cho hắn hoài nghi vừa rồi mình có phải hoa mắt không.
- Uông gia gia chủ đến...
Tổ An theo tiếng kêu nhìn lại, nhìn thấy một trung niên thon gầy dẫn một đám người đi vào võ đài.
Trước kia hắn nghe nói qua Minh Nguyệt Thành có tứ đại phú thương, Sở gia, Viên gia, Trịnh gia, Uông gia, đây là lần thứ nhất nhìn thấy người Uông gia.
Chỉ thấy Sở Trung Thiên và Tần Vãn Như cười đứng dậy nghênh đón, rất nhanh song phương liền trò chuyện vui vẻ?
Tổ An sửng sốt, nhịn không được hỏi Sở Hoàn Chiêu:
- Uông gia này có lai lịch gì, lại cần cha ngươi tự mình đi đón?
Muốn nói Tổ An là người góp đủ số thứ nhất, như vậy Sở Hoàn Chiêu là cái thứ hai, nàng hiển nhiên không có hứng thú đi quen thuộc sân bãi, càng không chút khẩn trương, mà hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tây.
Nghe hắn hỏi, nàng đáp:
- Hình như không có địa vị gì, chỉ biết Uông gia và nhà chúng ta quan hệ rất tốt.
Sở Sơ Nhan đang nhắm mắt dưỡng thần từ từ mở mắt:
- Uông gia kinh doanh lương thực, đồng thời còn kinh doanh tửu lâu lớn nhất Minh Nguyệt Thành, sở dĩ quan hệ tốt với Sở gia chúng ta, là bởi vì song phương có rất nhiều sinh ý vãng lai, Sở gia chúng ta muốn bán muối, cần diêm dẫn của triều đình, mà triều đình căn cứ thương nhân buôn muối vận chuyển tới biên quan bao nhiêu lương thực mà cấp cho hạn ngạch, Sở gia chúng ta không có khả năng tự mình làm những việc này, cần Uông gia hỗ trợ vận chuyển lương thực đi đổi diêm dẫn, cho nên cha mẹ mới coi trọng bọn hắn như vậy. Tiểu Chiêu, ngươi cũng đừng cả ngày ham chơi, ngay cả những sự tình cơ bản nhất này cũng không biết.
Sở Hoàn Chiêu thè lưỡi, ôm cánh tay tỷ tỷ nũng nịu:
- Không phải còn có tỷ tỷ sao...
Sở Sơ Nhan cưng chiều nhìn muội muội một chút, lắc đầu bất đắc dĩ.
Tổ An không khỏi âm thầm xem thường, nguyên lai cô em vợ cũng bất tài, a, tại sao ta phải dùng từ cũng?
- Trịnh gia gia chủ đến...
So sánh với Uông gia, Sở Trung Thiên đối với Trịnh gia lại không có nhiệt tình như vậy, song phương chỉ cách không khẽ gật đầu ra hiệu, Trịnh gia gia chủ Trịnh Ngọc Đường cũng rất ăn ý đi đến vị trí của Viên gia, cùng người Viên gia trò chuyện rất vui.
Tổ An thấy Trịnh Ngọc Đường tướng mạo nho nhã anh tuấn, dù người đã trung niên, nhưng vẫn có một loại mị lực khác, khó trách có thể sinh ra nữ nhi xinh đẹp như Trịnh Đán.