Chương 220: Tẻ nhạt vô vị
Hắn chợt phát hiện trong đội ngũ Trịnh gia có một mỹ nữ cổ điển sườn xám đang nhìn mình, khóe môi nhếch lên nụ cười yếu ớt, khẽ gật đầu ra hiệu, không phải Trịnh Đán thì là ai?
Tổ An nhìn nàng nháy mắt, lộ ra ánh mắt chỉ có hai người mới hiểu, sắc mặt Trịnh Đán đỏ lên, vội vàng tránh mặt đi.
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ, gia hỏa này cùng Trịnh Đán mắt đi mày lại!
Sở Hoàn Chiêu kêu lên.
- Ta không phải, ta không có, đừng nói mò.
Bị bắt ở trước lão bà mặt, Tổ An còn có chút chột dạ, vô ý thức phủ nhận.
- Ta rõ ràng nhìn thấy! Ngươi còn vứt mị nhãn cho nàng!
Sở Hoàn Chiêu tức giận đến đỏ mặt.
Sở Sơ Nhan nhíu mày:
- Nhỏ giọng một chút, để người khác nghe thấy còn ra thể thống gì.
May mắn trong giáo trường khá ầm ĩ, cũng không ai chú ý tới động tĩnh bên này.
Sau khi nói xong, nàng quay đầu nhìn Tổ An, đôi mắt bình tĩnh phảng phất như nước hồ trong núi sâu:
- Ngươi rất quen Trịnh Đán?
Không biết vì sao, ở dưới ánh mắt tinh khiết như nước của đối phương, Tổ An có chút chột dạ:
- Cũng không tính rất quen, chỉ là trước đó ngẫu nhiên cứu nàng một lần.
Đại khái kể lại một chút, đương nhiên tỉnh lược sự tình phát sinh ở trong ký túc xá.
- Ngươi không cần lo lắng, ta cũng không có trách ngươi.
Sở Sơ Nhan mỉm cười.
- Nếu ngươi thật có thể tù binh thể xác và tinh thần của Trịnh Đán, lôi kéo Trịnh gia đến bên chúng ta, ta cao hứng còn không kịp.
Tổ An nháy mắt, nữ nhân này sẽ không phải cố ý đào hố chờ ta nhảy chứ.
- Tỷ tỷ...
Sở Hoàn Chiêu lập tức bất mãn, cái này là thái độ gì, sao còn không lo lắng bằng ta.
Sở Sơ Nhan lại lẩm bẩm:
- Đáng tiếc Trịnh Đán đã có hôn ước với Tang Thiên, nếu thật đoạt nàng, cùng Tang gia chính là thù hận không chết không thôi...
Tổ An lộn xộn, hóa ra ngươi thật muốn như vậy.
- Khương hiệu trưởng của Minh Nguyệt Học Viện đến!
Nghe được cái tên này, mặc kệ là bên Sở gia hay Viên gia, tất cả mọi người dừng lại trò chuyện đi qua nghênh đón đối phương, hiển nhiên thân phận hiệu trưởng Minh Nguyệt Học Viện xứng đáng bọn hắn lễ ngộ như vậy.
Rất nhanh xung quanh vang lên thanh âm nuốt nước miếng:
- Oa hai chân này, ta chết mất!
- Nàng mua tất chân ở nơi nào, ta trở về mua cho bà nương nhà ta một bộ.
- Lão bà nhà ngươi cũng xứng so sánh với Khương hiệu trưởng?
- Khuôn mặt không bằng, nhưng phối hợp tất chân, đầy đủ ta tưởng tượng.
- Các ngươi muốn chết sao, dám ở phía sau bàn luận Khương hiệu trưởng như vậy!
...
Tổ An ở trong đám người phát hiện một thân ảnh quen thuộc, Kỷ Đăng Đồ lén lén lút lút trốn ở trong đám người, khí chất phong tao kia, nghĩ rằng đội mũ ta không nhận ra sao?
Cái đồ háo sắc này quả nhiên là thừa cơ đến xem mỹ nữ, bất quá sao hắn không nhìn Khương hiệu trưởng?
Kỷ Đăng Đồ hết nhìn đông tới nhìn tây, mỗi lần nhìn thấy mỹ nữ liền lộ ra dáng vẻ sắc quỷ, bộ dáng kia làm cho Tổ An nghĩ đến Mori Kogoro kiếp trước.
Cẩn thận quan sát chốc lát, hắn chú ý tới Kỷ Đăng Đồ nhìn đa số là phụ nhân thành thục, phu nhân của các gia chủ đều bị hắn nhìn chằm chằm, đương nhiên nhìn nhiều nhất là Tần Vãn Như, chỉ thiếu trừng tròng mắt ra ngoài.
Tổ An nhức cả trứng, mình có nên vụng trộm nói cho nhạc phụ hay không, không nói, Sở Trung Thiên còn rất hòa ái với hắn, vạn nhất trên đầu thật mọc sừng sẽ có chút băn khoăn; nhưng nói, Kỷ Đăng Đồ lại không có chân chính làm cái gì, nhìn một chút cũng không thiếu miếng thịt, hơn nữa hạnh phúc nửa đời sau của mình còn trông cậy vào Kỷ Đăng Đồ, hiện tại đắc tội hắn thực không quá sáng suốt.
Bất quá nói đi thì nói lại, gia hỏa Kỷ Đăng Đồ này háo sắc như vậy, vì sao không nhìn Khương hiệu trưởng? Dù bỏ qua dung mạo tuyệt thế của Khương hiệu trưởng, vẻn vẹn chỉ là đôi chân kia, liền có thể để bất kỳ nam nhân nào điên cuồng, ngay cả tiểu thí hài như Vi Tác cũng trầm mê đến không cách nào tự kiềm chế, Kỷ Đăng Đồ lại phảng phất như không thấy được.
Nói đến cũng kỳ quái, lần trước trong yêu cầu của hắn, nói bốn nữ nhân, Ngọc Yên La, Thương Lưu Ngư, Thu Hồng Lệ, Tần Vãn Như, hết lần này tới lần khác không có nói Khương hiệu trưởng, không nên nha, phải biết Thương Lưu Ngư cũng ở trong học viện, hắn không có khả năng không biết Khương hiệu trưởng tồn tại.
Trong này nhất định có nguyên nhân.
- Có Khương hiệu trưởng làm trọng tài, lần thi đấu này công bằng nhất định có thể được cam đoan.
Lúc này đám người Sở Trung Thiên nghênh đón Khương hiệu trưởng, Khương La Phu hoàn toàn lãnh diễm như trước đây, nhưng bọn nam nhân hết lần này tới lần khácại dính chiêu, ánh mắt nóng bỏng, thậm chí khống chế không nổi liếc qua đùi nàng… đương nhiên, tố chất của đám người này còn rất cao, dù sao tất cả mọi người là nhân vật có mặt mũi, những người khác là hận không thể để con mắt chui vào trong váy của nàng nha.
Trong nhóm người này, Sở Trung Thiên là người duy nhất ánh mắt thanh tịnh, không có chút dục vọng nào, để Khương La Phu có chút hảo cảm:
- Quá khen, hai nhà Sở Viên có không ít học sinh trong học viện, ta chỉ là làm chút sự tình thuộc bổn phận mà thôi.
...
Mọi người lại hàn huyên, Tổ An âm thầm nhả rãnh:
- Xem ra là vị vợ quản quá nghiêm nha.
Tần Vãn Như ở một bên nhìn xem, nhạc phụ hơn phân nửa là không dám lộ ra dị thường.
Sợ!
Tổ An cảm thấy nhạc phụ nên học mình một ít, nhìn Sở Sơ Nhan cũng tuyên bố căn bản không ngại hắn tìm những nữ nhân khác.
Đương nhiên nếu để cho Sở Trung Thiên biết hắn “khi dễ” nữ nhi như vậy, sẽ đánh cho hắn tê người.
- Thành chủ đại nhân đến!