Chương 221: Tẻ nhạt vô vị (2)
Một đội nhân mã từ võ đài đi vào cửa, cầm đầu là một trung niên hơi mập, dù loáng thoáng nhìn thấy bụng nhỏ, bất quá vẫn nhìn ra phong thái thoải mái, tuấn nhã tiêu sái, lúc tuổi còn trẻ khẳng định là mỹ nam tử phong độ nhẹ nhàng, đây chính là thành chủ Minh Nguyệt Thành Tạ Dịch.
Nam sinh nữ tướng Tạ Tú theo sau lưng hắn, khóe miệng vĩnh viễn treo một nụ cười như có như không, dẫn tới đám nữ nhân đi ngang qua nhao nhao kinh hô, hai mắt đầy ánh sao.
Tổ An có chút chua chua, luận hình dạng Tạ Tú không dưới ta, nhưng vì sao ta đi đến chỗ nào, cũng không có đãi ngộ như vậy? Chẳng lẽ hành vi phóng túng không bị trói buộc ngày bình thường, che giấu mị lực chân thực của ta?
A phi, những nữ nhân này chỉ nhìn bề ngoài, không chú trọng vẻ đẹp tiềm ẩn bên trong.
Nông cạn!
A, mỹ nữ bên cạnh Tạ Tú kia là ai? Bạn gái mới của hắn? Gia hỏa này diễm phúc không cạn, mỗi lần bên người đều có nữ nhân không giống, hơn nữa mỗi cái xem như tuyệt sắc, người hôm nay còn xinh đẹp hơn mấy lần trước.
Mày liễu, mặt trứng ngỗng, sắc mặt óng ánh, da quang như tuyết, người mặc váy màu xanh nhạt, càng lộ ra thân hình thon thả, dáng vẻ thướt tha mềm mại, đai lưng tinh tế quấn ở trên eo nhỏ, dáng điệu uyển chuyển.
Nếu bàn về dung mạo và khí độ, không thua kém Trịnh Đán và Ngô Tình, nhưng khác biệt Ngô Tình nóng bỏng bức người, Trịnh Đán cổ điển vũ mị, nàng đẹp là lịch sự tao nhã, tựa hồ trời sinh có khí chất thanh nhã, đứng ở nơi đó, tựa như u lan không cốc, yên tĩnh tự nhiên, không tranh quyền thế.
Hắn quan sát thấy nữ nhân này có ba phần tương tự Tạ Tú, đang kinh dị, bên tai truyền đến thanh âm hậm hực của Sở Hoàn Chiêu:
- Tỷ phu háo sắc, lại nhìn mỹ nữ.
Tổ An nhìn lại, thấy Sở Hoàn Chiêu đang tức giận nhìn chằm chằm mình, nhịn không được cười lên:
- Ngươi nói ta háo sắc, ngươi không phải cũng háo sắc sao?
- Ta háo sắc hồi nào?
Sở Hoàn Chiêu không hiểu.
Tổ An nói:
- Ngươi nhìn chằm chằm tỷ phu anh tuấn, hành vi có khác gì ta nhìn những nữ nhân kia?
Vừa rồi Sở Sơ Nhan cũng đứng dậy theo phụ thân nghênh đón đại lão các phương, dù sao hiện tại nàng cũng coi như người cầm quyền của Sở gia, đa số trường hợp đều là nàng ra mặt.
Cho nên hắn mới có thể thuận miệng nói đùa không cố kỵ gì như vậy.
- Ai nhìn chằm chằm ngươi?
Gương mặt của Sở Hoàn Chiêu đỏ lên, hận không thể chạy lên hung hăng cắn hắn một cái.
- Ngươi không nhìn ta chằm chằm, sao biết ta đang nhìn người khác?
Tổ An cười như không cười đánh giá nàng.
- Ta...
Sở Hoàn Chiêu nghẹn lời, bất quá phản ứng của nàng cũng không chậm, lập tức tìm được lý do.
- Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi sắp tới thi đấu, phải bình tâm tĩnh khí, không nên hết nhìn đông tới nhìn tây.
Nhìn cô em vợ mặt đỏ giống như quả táo, Tổ An cũng không đành lòng trêu đùa:
- Hiểu được hiểu được, đúng rồi, nữ nhân bên cạnh Tạ Tú là ai.
- Nàng là tỷ tỷ của Tạ Tú Tạ Đạo Uẩn, đệ nhất tài nữ Minh Nguyệt Thành, hừ, không lo tu luyện lại cả ngày nghiên cứu cầm kỳ thư họa, không làm việc đàng hoàng.
Sở Hoàn Chiêu lầu bầu nói.
Tổ An lập tức vui vẻ:
- Ngươi còn không biết xấu hổ nói người khác, ngươi cả ngày không làm việc đàng hoàng, đến cùng là tu vi cao hơn nàng, hay tài học cao hơn nàng?
Sở Hoàn Chiêu buồn bực hầm hừ:
- Ngươi còn như vậy, ta và ngươi tuyệt giao!
Tổ An cười ha ha, đang muốn nói gì, bỗng nhiên xa xa truyền đến một tiếng cười ngọt ngào:
- Xem ra những ngày này ta không ở đây, phát sinh rất nhiều chuyện thú vị nha.
Một mùi thơm thấm vào ruột gan truyền đến, Tổ An quay đầu nhìn, chỉ thấy một thân ảnh uyển chuyển mê người đứng ở trước mặt, mặt mày ẩn tình, cặp mắt đào hoa, bộ ngực ngạo nghễ, trừ Bùi Miên Mạn còn có thể là ai?
- Bùi tỷ tỷ...
Sở Hoàn Chiêu hành lễ, đối phương và Sở gia quan hệ rất tốt, còn là khuê mật của Sở Sơ Nhan, song phương tự nhiên là người quen.
Bùi Miên Mạn hé miệng cười nói:
- Mấy ngày không gặp, Tiểu Chiêu lại càng hiểu chuyện.
Nói xong ngồi xuống ở bên cạnh, lôi kéo nàng hàn huyên.
Sở Hoàn Chiêu nhìn trước ngực dãy núi chập trùng của nàng, lại cúi đầu nhìn bộ ngực mới nhô của mình, miệng nhỏ kìm lòng không được chu lên, hữu khí vô lực đáp lại:
- Bùi tỷ tỷ, những ngày này sao không thấy ngươi.
- Ta có chút chuyện đi nơi khác mấy ngày.
- A, tỷ tỷ của ta cũng giống như ngươi, cả ngày như người bận rộn.
...
Thấy Bùi Miên Mạn từ đầu tới đuôi giả vờ như không biết hắn, Tổ An nghĩ thầm nữ nhân nha, thật đúng là diễn viên trời sinh.
Bất quá ngửi mùi thơm trên người thiếu nữ, đường cong nở nang, cũng xem như một sự tình vui vẻ.
- Ngươi đáp ứng giúp ta tìm sổ sách, có đầu mối gì chưa?
Tổ An đang nhìn say mê, chợt nghe thanh âm của Bùi Miên Mạn, không khỏi giật nảy mình, nhìn kỹ lại phát hiện nàng vẫn quay người với mình, cùng Sở Hoàn Chiêu trò chuyện vui vẻ.
Nữ nhân âm hiểm này, ở trước mặt cô em vợ thông đồng tỷ phu của người ta?
Tổ An nhịn không được cảm thán.
- Đang hỏi ngươi đấy, sao không trả lời?
Tổ An biết đây là nguyên khí truyền âm, nhưng ta không biết cái đồ chơi này, mở miệng chẳng phải bại lộ sao?
Đành phải duỗi ra ngón tay viết ở trên lưng nàng:
- Ngươi còn đáp ứng giúp ta truy Sở Sơ Nhan đấy, ngươi có làm sao?
Khoảng thời gian này hắn bận đến sứt đầu mẻ trán, nào có tinh lực đi giúp nữ nhân này tìm sổ sách.
Khi ngón tay hắn chạm tới sau lưng đối phương, toàn thân Bùi Miên Mạn cứng đờ, một cỗ Hắc Viêm như ẩn như hiện, chờ đối phương viết xong, Hắc Viêm mới dần dần tán đi.
- Ngươi không biết nguyên khí truyền âm?