Chương 233: Sao không ai tin thế nhỉ
Nhưng vừa phân thần, thế công của hắn xuất hiện ngưng trệ, đối diện, toàn thân Sở Sơ Nhan đã bịt kín một tầng sa y băng tuyết, tốc độ đột nhiên nhanh hơn mấy lần, thân hình hóa thành bóng mờ, xuyên qua hỏa đao của đối phương, trực tiếp xuất hiện ở trước người hắn, một kiếm đâm vào yết hầu.
- Ngươi thua!
Ánh mắt của Sở Sơ Nhan lạnh lẽo, thản nhiên nói.
Lúc này trong lòng của Ngô Địch vô cùng kinh hãi, mặc dù vừa rồi mình phân thần nháy mắt, nhưng theo lý thuyết kiếm của Sở Sơ Nhan hẳn không thể công phá màn phòng hộ nguyên tố còn có áo giáp nguyên khí của hắn, nhưng vừa rồi phòng ngự của mình chỉ duy trì một nháy mắt liền bị công phá, đến cùng là tình huống như thế nào? Chẳng lẽ tu vi của nàng không chỉ Ngũ phẩm? Nhưng cái này sao có thể.
Lúc này trên mặt Sở Sơ Nhan hiện lên một tia đỏ bừng không bình thường, vừa rồi vì đột phá phòng ngự của đối phương, nàng thi triển một chiêu cấm thuật, lúc này đã bị nội thương không nhẹ.
Nàng không tự chủ được nhìn lại dưới đài, chỉ thấy Tổ An ở nơi đó cười hì hì nhìn mình, nghĩ thầm nếu không phải vừa rồi hắn bỗng nhiên rống lên làm đối phương thất thần, chỉ sợ mình đã...
Lại nói hắn đến cùng là cố ý hay trùng hợp?
Quan viên phủ thành chủ lên đài tuyên bố:
- Trận thứ bảy, Sở Sơ Nhan thắng!
- Ta có dị nghị!
Viên Văn Đống được ánh mắt của Ngô Uy và phụ thân ra hiệu, lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Tổ An nói.
- Vừa rồi Sở gia thắng mà không võ, là dựa vào Tổ An nói chuyện ảnh hưởng tuyển thủ nhà chúng ta, đây là công nhiên gian lận!
Hai nhà bọn họ làm sao có thể không giận, lần này Ngô Địch là người mạnh nhất bên bọn hắn, không tiếc mạo hiểm che giấu tung tích ra sân, chủ yếu là vì đánh bại kiêu ngạo lớn nhất của Sở gia, để khí thế của Sở gia không gượng dậy nổi, kết quả hết lần này tới lần khác thất bại trong gang tấc, phá hủy ở trong tay một tên tiểu tử thúi.
Mấy người trên đài khẽ nhíu mày, bọn hắn cân nhắc đồ vật rất nhiều, đồng thời không có ngay lập tức tỏ thái độ.
Tổ An mở miệng nói:
- Ta cũng không hiểu, ta đói, tùy tiện hô một câu ăn cơm liền ảnh hưởng đến tuyển thủ nhà ngươi? Như vậy cao thủ Lục phẩm không khỏi quá nát rồi.
Trong giáo trường cũng vang lên thanh âm khinh bỉ, hiển nhiên càng nhiều người ủng hộ Sở Sơ Nhan, cảm thấy lý do của Viên gia quá gượng ép.
Viên Văn Đống gấp:
- Ngươi không phải đơn thuần kêu ăn cơm, ngươi kêu là Ngô Địch...
Nói đến đây, trong lòng của hắn hơi hồi hộp, tự biết lỡ lời.
Tổ An ồ lên:
- Ta nói là 'Ngô Địch, mẹ ngươi gọi ngươi về ăn cơm', lại không phải 'Địch Vô', vì sao hắn lại có phản ứng, chẳng lẽ hắn kỳ thật không phải Địch Vô, mà gọi Ngô Địch?
- Nói hươu nói vượn!
Viên Văn Đống vừa sợ vừa giận, hắn không rõ, làm sao Tổ An biết thân phận chân thực của Ngô Địch, không có đạo lý nha?
Đến từ Viên Văn Đống, điểm nộ khí +868!
Địch Vô, Ngô Địch?
Sở Trung Thiên mặc niệm hai danh tự này, trong lòng hơi động, lạnh lùng nói:
- Ta nghe nói Ngô gia có một cung phụng tên Ngô Địch, tu vi Lục phẩm, tu hành công pháp Hỏa hệ, không biết có phải là vị này hay không.
Sở Sơ Nhan thông minh cỡ nào, lập tức kịp phản ứng, đưa tay chộp tới trên mặt Địch Vô, nếu có mặt nạ, tất nhiên sẽ nhất thanh nhị sở.
Đúng lúc này, thân hình Ngô Uy lóe lên, đã xuất hiện ở trên lôi đài, Sở Sơ Nhan cảm thấy trên thân kiếm có cự lực truyền đến, trường kiếm trong tay nàng cơ hồ không cầm nổi.
May mắn Sở Trung Thiên cũng đã đi tới phía sau, thay nàng hóa giải kình lực trên người, đồng thời cùng Ngô Uy chạm nhau một chưởng.
Ầm!
Một cỗ lực lượng cuồng bạo tứ tán ra, người xem ở phụ cận lôi đài nhao nhao ngã chổng vó.
Tổ An ngẩng đầu nhìn, bụi mù tán đi, phương viên mấy chục trượng rạn nứt, phảng phất như tùy thời sẽ sụp đổ.
Trong lòng hắn không khỏi kinh hãi, nghe nói Bát phẩm có thể câu thông lực lượng thiên địa, đây chính là uy thế của Bát phẩm sao? Trước đó mình tu luyện ra chút tu vi, cảm giác ở kiếp trước giống như siêu nhân, còn có chút đắc chí, nhưng ssc cái này, quả thực là ngày đêm khác biệt.
- Thối tỷ phu, lại cố ý chiếm tiện nghi của ta!
Sở Hoàn Chiêu đẩy nam nhân ép ở trên người mình ra, thở phì phò nhìn hắn.
Tổ An thu hồi ánh mắt, oan uổng nói:
- Vừa rồi ta sợ ngươi thụ thương mới cản trở, không phải chiếm tiện nghi của ngươi.
Sở Hoàn Chiêu hừ lạnh:
- Ta tu luyện đến Tam phẩm, ngươi là cái gì? Gà yếu như ngươi còn tới bảo hộ ta, không phải chiếm ta tiện nghi là cái gì?
Tổ An cười xấu hổ, vừa rồi thời khắc nguy cơ, hắn không nghĩ nhiều, tiềm thức cảm thấy Sở Hoàn Chiêu không lợi hại bằng hắn, cho nên bảo hộ nàng ở dưới thân, nhưng nguyên nhân trong đó hắn lại không tiện giải thích.
Sở Hoàn Chiêu hơi đỏ mặt:
- Được rồi, biết ngươi là vì cứu ta, bất quá về sau không nên xúc động như vậy, đổi thành ta bảo hộ ngươi còn tạm được.
Thấy nàng không tức giận, Tổ An cười ha ha:
- Vậy cầu còn không được, a, ngực ngươi dính tro bụi, tỷ phu phủi giúp ngươi.
- Cút...
Sở Hoàn Chiêu gắt một cái.
Lúc này trên lôi đài, Sở Trung Thiên tức giận nhìn Ngô Uy:
- Họ Ngô, ngươi có ý gì?
- Thắng bại đã phân, Sở gia các ngươi cần gì phải hùng hổ dọa người.
Ngô Uy bảo hộ Ngô Địch ở sau lưng mình, lạnh nhạt nói, đồng thời nghĩ thầm Viên Văn Đống thật không có đầu óc, chỉ mấy câu kém chút bại lộ thân phận của Ngô Địch.
Lúc này Tang Hoằng cũng lên lôi đài, ngăn ở giữa hai người:
- Không sai, thắng bại đã phân, hai vị cần gì phải tổn thương hòa khí. Trước mặt mọi người, hai vị Công Tước giao đấu ở trên lôi đài, sẽ ảnh hưởng mặt mũi của triều đình.