Chương 286: Tuyệt xử phùng sinh (2)
Vừa rồi như thế mỗi lần chỉ có thể đi lên mấy cái, bọn chúng Thi Hải chiến thuật không có tác dụng, vậy mình chẳng lẽ có thể thủ đến thiên hoang địa lão?
Tổ An nhịn không được thở dài, đáng tiếc đây không phải trò chơi, giết những quái vật này sẽ không có kim tệ, cũng sẽ không làm rơi đồ.
Những cương thi kia công kích như tre già măng mọc, nhưng đều bị Tổ An mượn nhờ ưu thế địa hình đánh rơi xuống, bầy cương thi thấy vậy cũng không còn leo lên vách đá nữa.
Tổ An nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm hẳn là bầy cương thi từ bỏ, vậy mình kiên trì đến hừng đông ngày mai, thì có thể hội hợp với Kỷ Tiểu Hi, lần này mình liều mạng cứu nàng, đến lúc đó coi như không lấy thân báo đáp, nhưng ít ra độ thiện cảm cũng sẽ xoát đến max cấp.
Bỗng nhiên bầy cương thi truyền đến rối loạn, đám cương thi tự động tản ra, sau đó mười mấy cương thi mới đi tới đáy cốc.
- A, những cương thi này sạch sẽ hơn nhiều.
Vừa rồi Tổ An nhìn nhiều thịt thối chảy mủ, bây giờ nhìn thấy nhóm này toàn thân sạch sẽ gọn gàng, thì cảm thấy chúng mi thanh mục tú.
Bất quá rất nhanh nụ cười trên mặt hắn cứng đờ, bởi vì hắn nhìn thấy những cương thi mới kia từ sau lưng gỡ xuống trường cung, từng cái giương cung cài tên nhắm mình.
Tổ An:
- Ta #@%&*...
Lúc này hắn quả thực muốn chửi mẹ, cương thi còn có cả cung tiễn thủ?
Con mẹ nó này là nạn dân ở nơi nào, hiển nhiên chính là một chi quân đội.
Đúng lúc này, những cung tiễn thủ kia đã bắn tên, trên trăm mũi tên gào thét bay đến, Tổ An bị dọa đến lập tức trốn vào phía sau đại thụ.
Phốc!
Toàn thân Tổ An chấn động, khó khăn dịch chuyển về phía trước một khoảng cách, quay đầu nhìn trên thân cây lộ ra một nửa mũi tên, trên thân tên đều treo một vệt huyết dịch đỏ tươi.
Mẹ nó!
Lúc này Tổ An mới ý thức được mình chủ quan, đây là thế giới tu hành, cương thi kia không phải bình thường, bọn chúng bắn ra mũi tên làm sao là một cây đại thụ có thể ngăn cản? Đều do phim ảnh kiếp trước ảnh hưởng, thời điểm bắn nhau từng cái trốn ở đằng sau xe liền xong, đây không phải cho mọi người phán đoán sai lầm sao.
Cũng không biết thế giới này có uốn ván hay không, hơn nữa những cương thi kia thịt thối chảy mủ, không biết trên người có bao nhiêu virus vi khuẩn, cung tiễn của bọn chúng khẳng định cũng không sạch sẽ.
Nghĩ đến đây trong lòng Tổ An run rẩy, bất quá một vòng mưa tên mới bay đến để hắn không có công phu suy nghĩ những này, vội vàng xoay người lại, hắn không còn dám dựa vào đại thụ đến ngăn cản những mũi tên kia, mà tận lực dùng kiếm đẩy mũi tên ra.
Bởi vì vừa rồi sau người bị trúng mấy mũi tên, đã kích phát tiềm năng cầu sinh, lúc này lực lượng của hắn tăng lên không ít, nhưng dù thế, đối mặt từng lớp từng lớp mưa tên, hắn vẫn cảm thấy duy trì không được.
Mặc dù hắn có thể ngăn bắn về phía mình, nhưng cản không hết bắn về phía đại thụ, tay bị những mũi tên kia chấn đến hơi tê tê, có thể dự tính lấy lực lượng của những mũi tên này, không bao lâu sẽ bắn gãy cây, đến lúc đó mình rơi xuống vẫn là cái chết.
Đang phân tâm, một mũi tên không bị ngăn lại, trực tiếp bắn trúng đầu vai, lực trùng kích to lớn xém chút để hắn từ giữa không trung ngã xuống.
May mắn Tổ An gắt gao bắt lấy một nhánh cây mới ổn định được thân hình.
Chẳng lẽ hôm nay ta phải chết ở chỗ này sao?
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến âm thanh thê lương hùng tráng, phảng phất như có một cỗ ma lực không hiểu, để người nhiệt huyết sôi trào.
Tổ An lại không cao hứng nổi, bởi vì kiếp trước xem nhiều phim như vậy, hắn rất quen thuộc loại thanh âm này, chính là thanh âm quân hào trong chiến tranh cổ đại.
Trước đó liền hoài nghi, hiện tại rốt cục xác định, những cương thi này quả nhiên là quân đội!
Xong xong, đội ngũ trước mắt hắn cũng không đối phó được, càng không nói đến bọn chúng còn có viện quân.
A, chờ chút, sao phía dưới không bắn tên?
Tổ An nhìn lại, ngạc nhiên phát hiện những cương thi trước đó nhìn mình chằm chằm, hiện tại đồng loạt quay đầu nhìn về phương hướng khác.
Dù đám cương thi không thể nói chuyện, thậm chí trên mặt không có mấy khối thịt, nhưng Tổ An vẫn có thể từ trên “biểu lộ” của bọn nó cảm nhận được chúng khẩn trương và ngưng trọng.
Tình huống như thế nào?
Tổ An sững sờ, những cương thi phía dưới khác thường để hắn ngoài ý muốn, bất quá hắn không dám trì hoãn, thừa lúc này lấy ra thuốc bôi lên vết thương.
Hắn không có dùng Tin Xuân Ca của hệ thống Anh Hùng Bàn Phím, cái kia là dùng để cứu mạng, loại thương thế này dùng quá thiệt thòi, hiện tại hắn có chút hối hận lúc trước chỉ vì Trường Tiên Rên Rỉ mà dùng một bình.
Hiện tại dùng thuốc trị thương là Kỷ Tiểu Hi cho hắn, ân, chuẩn xác mà nói là những đồng học kia cho Kỷ Tiểu Hi, bị nàng chuyển tay đưa cho mình.
- Những người kia sẽ không cố ý đưa thuốc giả hại mình đó chứ?
Tổ An ác ý nghĩ, nếu có người đoán được Kỷ Tiểu Hi sẽ chuyển tay đưa cho ta, nói không chừng thực sẽ làm như vậy.
Bất quá hắn lắc đầu bỏ đi ý nghĩ này, thứ nhất là cảm thấy những người kia không thông minh như vậy, thứ hai là tin tưởng Kỷ Tiểu Hi, dù sao lúc ấy nàng đại khái đã nhìn qua, lấy y thuật của nàng, nếu thuốc có vấn đề, nàng khẳng định sẽ phân biệt ra được.
Đông! Đông! Đông!
Từng tiếng bước chân chỉnh tề từ xa đến gần, Tổ An biến sắc, tiếng bước chân đều nhịp phảng phất như có thể khiến tim người ta nhảy theo, có một loại cảm giác đè nén không hiểu.
Tổ An theo tiếng kêu nhìn lại, sâu trong thung lũng lúc đầu tối tăm mờ mịt, trước đó cái gì cũng không nhìn thấy, bây giờ lại loáng thoáng có thể nhìn thấy một ít nhân ảnh.