Chương 287: Cầu phú quý trong nguy hiểm
Theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, những bóng người kia cũng càng ngày càng rõ ràng.
Từng dãy cương thi chỉnh tề từ trong sương mù đi ra, sau đó ở ngoài mấy chục mét ngừng lại, những cương thi này hoàn toàn không giống vừa rồi, trên người bọn chúng sạch sẽ, không có thịt thối, trên người cũng không có quần áo rách rách rưới rưới, tất cả đều mặc khôi giáp, tay cầm trường mâu lợi kiếm, phía trước nhất trong tay còn cầm tấm thuẫn!
- Ngọa tào, tinh anh quái!
Tổ An mở to hai mắt nhìn, nếu nói trước đó những cương thi kia cho người cảm giác là nạn dân, vậy những cương thi mới xuất hiện này chính là võ sĩ, không đúng, dùng quân đội để hình dung thì thích hợp hơn.
Cương thi cũng có quân đội?
Tổ An sửng sốt, hết thảy vượt qua hắn nhận biết.
Mình đối phó đám nạn dân kia đã rất đau đầu, hiện tại đối đầu quân chính quy, tuyệt đối sẽ chết thẳng cẳng.
Tổ An đang có chút tuyệt vọng, bỗng nhiên thấy phía dưới dị thường, bởi vì đám cương thi nạn dân cầm vũ khí, đang “đề phòng” nhìn quân đội ở xa xa, bất luận nhìn thế nào, song phương cũng không giống như một bọn.
Lúc này quân đội ở nơi xa tách ra một lỗ hổng nhỏ, một đội kỵ binh chậm rãi đi ra, nói là kỵ binh, nhưng chúng nó ngồi khẳng định không phải ngựa sống, xem ra cũng là ngựa cương thi, trên thân ngựa hắc khí lượn lờ, từng cái nhìn giống kỵ sĩ linh giới ở trong phim.
Những kỵ sĩ kia mặc khôi giáp tinh mỹ hơn nhiều, tên trước nhất rõ ràng rất khác đám đồng bạn, xem xét chính là thủ lĩnh.
Chỉ thấy người nó khoác áo choàng màu đen, toàn thân phảng phất như bao phủ ở trong hắc vụ, thấy không rõ khuôn mặt, chỉ có trong mũ giáp lộ ra hai đoàn hỏa diễm, hẳn là con mắt của nó.
Nó rút trường kiếm bên hông, những binh lính kia phảng phất như đạt được tín hiệu gì, vũ khí nhao nhao ra khỏi vỏ, trường thương chỉ về phía trước.
Thủ lĩnh kỵ sĩ ghìm dây cương, “tuấn mã” cơ hồ đứng thẳng lên, kiếm trong tay hắn đè xuống, dẫn đầu đội kỵ binh trực tiếp phát động công kích, sau đó bộ binh cũng quơ vũ khí bắt đầu xông lên.
- Tình huống như thế nào, cương thi đánh nhau?
Tổ An trợn mắt, thế giới to lớn, thật không thiếu cái lạ.
Vốn cho rằng cương thi bên này sẽ xoay người bỏ chạy, dù sao nhìn trang bị, nhìn khí thế, song phương hoàn toàn không phải một cấp bậc, ai biết bọn gia hỏa này không chỉ không sợ hãi, ngược lại càng hưng phấn, từng cái ngao ngao kêu to, mặc dù nghe không hiểu, nhưng có thể cảm nhận được bọn hắn há mồm gào thét, quơ vũ khí trong tay, xông về phía đối phương.
Tổ An lòng có sở ngộ, nhìn tình hình, sao giống khởi nghĩa nông dân và quân chính quy triều đình chiến đấu vậy.
Đúng lúc này, bầu trời đen kịt, Tổ An ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một mảnh mưa tên đen nghịt bắn qua, giống như cuồng phong bạo vũ.
So sánh với nhau, trước đó Tổ An đối mặt những mũi tên kia, chỉ sợ ngay cả mưa bụi cũng không bằng.
Mưa tên gào thét trút xuống, quân nông dân có một mảnh nhỏ đổ xuống, bị đóng đinh ở trên mặt đất không đứng dậy được.
Tổ An quan sát tỉ mỉ, suy nghĩ vừa rồi mình cầm kiếm chặt thật lâu cũng chưa chắc chém chết một cương thi, hiện tại một mũi tên đã lấy mạng của bọn nó?
Đến cùng là quân đội quá cường đại, hay trên cung tiễn có ma lực đặc thù gì?
Chỉ nháy mắt, hai phe cương thi đã va chạm, lực lượng công kích của kỵ binh quá cường đại, những cương thi nông dân cầm vũ khí giản dị căn bản không ngăn được, trận hình đã bị kỵ binh cắt thành hai nửa.
Bộ binh theo sát phía sau quơ vũ khí, quân nông dân vừa đối mặt liền đổ xuống.
- Quả thực là đơn phương đồ sát!
Tổ An nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, đám cương thi vừa rồi làm cho hắn lên trời không đường xuống đất không cửa kia, bây giờ lại không có lực phản kháng.
Mặc dù có thể nhìn ra bọn chúng rất dũng mãnh, lợi dụng ưu thế nhân số liều mạng công kích địch nhân, thậm chí có chút bị chém đứt nửa thân thể còn không tiếc dùng miệng cắn xé đối phương, nhưng thực lực, trang bị song phương kém quá lớn.
Cũng không biết qua bao lâu, bên quân nông dân đã không có nửa người sống… a không đúng, không có nửa cái hoạt thi còn có thể đứng, trên mặt đất đầy mảnh vỡ thất linh bát lạc.
Thủ lĩnh kỵ sĩ giục ngựa chậm rãi tuần sát trong chiến trường, cuối cùng ngừng lại ở dưới đại thụ.
Tổ An ngừng thở, sợ làm ra động tĩnh để đối phương phát hiện, vừa rồi đám người kia để hắn cửu tử nhất sinh, hiện tại nhóm này có thể để cho hắn thập tử vô sinh.
May mắn hắn ở trên vách núi, vong linh kỵ sĩ kia không có nhìn lên đỉnh đầu.
Lại thêm vừa rồi đám cương thi kia ăn không ít Kim Mao Quái Thử, khắp nơi tràn ngập khí tức huyết nhục, bằng không khí tức sinh linh rõ ràng như vậy, coi như ở trên cao, khẳng định cũng không gạt được đám cương thi.
Thu thập chiến trường một lần, một ít cương thi còn bò ở trên mặt đất bị vong linh kỵ sĩ giẫm nát, xác định không có người sống sót, vong linh kỵ sĩ vung tay lên, tiếng kim loại lanh lảnh vang lên, tất cả binh sĩ xếp hàng, nện bước chỉnh tề rời đi.
- Lại còn biết thu binh!
Tròng mắt của Tổ An sắp trừng ra ngoài, những quân đội cương thi này còn rất chuyên nghiệp nha.
Đợi những quân đội kia đi xa, lúc này Tổ An mới từ trên cây nhảy xuống, nhìn tàn chi tay gãy đầy khắp núi đồi, da mặt hắn nhịn không được run lên, nghĩ thầm nếu Kỷ Tiểu Hi ở đây, chỉ sợ lại sẽ nhịn không được nôn ra.
- Hôm nay chuyến này quá thua thiệt.
Tổ An ê cả răng, nhiều lần xém chút toi mạng, kết quả thu hoạch gì cũng không có, nếu ở trong game, ít gì cũng sẽ tuôn chút kim tệ, hồng dược, lam dược gì nha.
A, chờ chút, mặc dù không có kim tệ, hồng dược, lam dược gì, nhưng vừa rồi đại chiến, vũ khí rơi còn thật không ít.