Chương 288: Cầu phú quý trong nguy hiểm (2)
Hắn vội vàng tìm kiếm trên chiến trường, cuốc, đòn gánh… tự động bị hắn xem nhẹ, nguyên tắc của hắn là lợi hại hay không không quan trọng, mấu chốt là phải đẹp, những vũ khí này không đủ mỹ quan, không hợp khí chất của hắn.
Hắn nhớ mang máng trước đó những cương thi kia có số ít cầm đao kiếm, chỉ tiếc hắn tìm một vòng liền thất vọng, đao kiếm trong tay bọn hắn đã sớm gãy thành vài đoạn, tìm cả buổi lại không có một thanh hoàn hảo.
Nếu có thể tìm được vũ khí của quân chính quy thì tốt.
Chỉ tiếc vừa rồi những quân chính quy kia quét dọn chiến trường, mang đi “thi thể” đồng bạn của chúng nó, vũ khí trên người cũng bị lấy đi.
Lại nói bọn gia hỏa này đã chết, chết thêm một lần lại tính như thế nào?
Tổ An nghĩ đến đau đầu cũng không nghĩ ra.
Bỗng nhiên dưới chân hắn vấp phải đồ vật, đứng lại xem xét, phát hiện là một mũi tên sơn đen, mũi tên này hoàn toàn khác biệt mũi tên do quân nông dân bắn.
- Là của quân chính quy!
Tổ An nhớ tới vừa rồi mưa tên đầy trời, đám cương thi vừa trúng liền xong đời.
Nhìn bộ dáng mũi tên này hiển nhiên không phải phàm phẩm.
Vừa rồi đám quân chính quy quét dọn chiến trường, thu về đại bộ phận mũi tên, nhưng trước đó bắn ra nhiều lắm, khó tránh khỏi sẽ có cá lọt lưới.
Tổ An tìm một lúc, rốt cuộc tìm được 7 mũi tên.
Cầm trong tay có cảm giác âm lãnh, hắn xác định loại cảm giác này không phải lạnh bình thường, mà là một loại khí tức không nói rõ được.
- Không biết dùng đồ chơi này đối phó người bình thường uy lực lớn bao nhiêu.
Tổ An tìm một cái bao đựng tên, vác mũi tên ở sau lưng, mặc dù hắn không biết bắn tên, nhưng không sao, khí lực của hắn viễn siêu thường nhân, coi như tiêu thương ném hoàn toàn không có vấn đề.
Thấy không có những vật khác, Tổ An vội vàng trở về, cũng không biết Tiểu Hi bây giờ thế nào.
Hắn trở lại chỗ cũ, phát hiện nơi đó đã không có thân ảnh của đối phương, hắn không khỏi giật nảy mình, vội vàng điều tra trên tàng cây, không tìm được vết máu hoặc quần áo vỡ vụn của Kỷ Tiểu Hi, lúc này mới thở dài một hơi.
Chắc hẳn nàng thừa dịp mình dẫn bầy cương thi đi, đã rời cốc tìm viện binh.
Hắn định đi tìm nàng, nhưng do dự một chút, qua lâu như vậy, đuổi theo chỉ sợ rất khó đuổi kịp, bí cảnh tổng cộng chỉ mở ra mười ngày, hắn muốn tìm Vô Tung Huyễn Liên, mỗi một chút thời gian đều rất quý giá, hiện tại quay đầu đi tìm Kỷ Tiểu Hi quá lãng phí.
Dù sao không có gì bất ngờ xảy ra, Kỷ Tiểu Hi sẽ về cốc tìm hắn.
Tổ An do dự một chút, quyết định vào sâu trong thung lũng.
Mặc dù hắn biết bên trong rất nguy hiểm, nhưng kiếp trước thích xem tiểu thuyết, hắn tự nhiên minh bạch bên cạnh bất luận thiên tài địa bảo gì cũng sẽ có thủ hộ giả cường đại, đám cương thi thần bí kia rất cường đại, có phải là đang thủ hộ thứ gì không?
Vì hạnh phúc nửa đời sau, phong hiểm lớn hơn nữa cũng phải bốc lên!
Thế là hắn cắn răng, nhanh chóng chạy vào trong.
Hắn một đường phi nước đại, đồng thời chuẩn bị triệu hồi Đại Phong, dùng để ứng đối nguy hiểm có khả năng xuất hiện.
Nhưng không biết có phải vì đại quân vừa quá cảnh không, toàn bộ sơn cốc rất bình tĩnh, trên đường đi không có đụng phải hung thú, cương thi gì.
Mặc dù tạm thời mất đi bóng dáng đại quân, nhưng Tổ An lại không bối rối, bởi vì hắn có thể cảm nhận được khí tức âm lãnh nồng đậm, hiển nhiên là vừa rồi đại quân đi qua lưu lại.
Men theo cổ khí tức này, luôn có thể tìm được vị trí của bọn chúng, còn không cần lo lắng cách quá gần bị phát hiện.
Lại đi ước chừng nửa canh giờ, bỗng nhiên thần sắc hắn chấn động, bởi vì lại nghe được phía trước ẩn ẩn truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
Hắn nín hơi ngưng thần, thả chậm bước chân đi theo, rốt cục nhìn thấy đám cương thi kia.
Bất quá tình cảnh trước mắt để hắn sững sờ, bởi vì hắn nhìn thấy nhóm võ sĩ này sắp xếp chỉnh tề, chậm rãi biến mất ở trong một ngọn núi nhỏ.
Tổ An dụi dụi con mắt, lúc này mới thấy rõ ràng bọn chúng không phải biến mất, mà là đi vào trong núi.
Ngọn núi này nói nhỏ cũng không nhỏ, phương viên vài trăm mét, cao gần trăm mét, chỉ bất quá nhìn có chút không bình thường, núi bình thường mặt ngoài hoặc nhiều hoặc ít sẽ không cân xứng, có sơn cốc, khe rãnh… nhưng ngọn núi này trơn nhẵn, cho người ta cảm giác chỉnh chỉnh tề tề, cực kỳ đối xứng.
Những cương thi kia trực tiếp đi tới dưới chân núi, sở dĩ biến mất, là vì phía trước có một cửa hang, bọn hắn đều đi vào trong động.
Tổ An lặng lẽ tiếp cận, lúc này mới phát hiện dưới chân núi cũng không phải cửa hang, mà là một cửa đá khí thế rộng lớn, hai bên cửa đá có rất nhiều thạch thú hình thù kỳ quái, hắn hiểu rõ thế giới này quá ít, căn bản nhận không ra danh xưng và lai lịch của những thạch thú này.
Xem ra sau này nên tìm Thương Lưu Ngư học bù.
Hai phiến cửa đá đã đóng lại, đưa tay đẩy, cửa đá không nhúc nhích tí nào, một cảm giác âm hàn từ lòng bàn tay truyền đến, toàn thân hắn không khỏi rùng mình.
Nơi này quá âm tà!
Tổ An tìm kiếm ở phụ cận, trong lòng dần dần hiểu ra, nơi này nhìn rất giống mộ địa, về phần ngọn núi trước mắt, có lẽ không phải núi, mà là một ngôi mồ.
Ở Trung Quốc cổ đại, thời kì Tần Hán dồn đất làm núi, Đường triều khai sơn làm lăng, về phần triều đại khác, giới hạn bởi quốc lực, ngược lại không có khí phách lớn như thế.
Tổ An nghiên cứu một lúc, cũng không tìm được phương pháp mở cửa, rơi vào đường cùng chỉ có thể từ bỏ.
Thiên tài địa bảo như Vô Tung Huyễn Liên, hẳn sẽ không mọc ở địa phương chí âm chí tà.
Tổ An chỉ có thể an ủi mình như vậy, thấy trời đã sáng, quyết định đi tìm Kỷ Tiểu Hi trước, hỏi thăm nàng có biết Vô Tung Huyễn Liên sẽ sinh trưởng ở nơi nào không.