Chương 292: Người một nhà phải chỉnh chỉnh tề tề
- Vậy được rồi, mọi người tản ra tìm kiếm, nhớ không được ham chiến, tìm được đối phương lấy ngăn chặn làm chủ, chờ chúng ta tới tiếp ứng.
...
Bốn người mỗi người phụ trách một phương hướng, đề phòng chậm rãi di động, đi về phía Tổ An là cung tiễn thủ.
Tổ An không khỏi kích động, mấy người này có viễn trình có cận chiến, phối hợp lại xác thực rất khó giải quyết, uy hiếp lớn nhất chính là cung tiễn thủ này.
Bởi vì thời điểm hắn chạy trốn, phải tránh né thủ cung tiễn, rất ảnh hưởng tốc độ, làm hại hắn và truy binh khoảng cách càng ngày càng gần, không thể không dựa vào rừng rậm để quần nhau.
Chỉ cần tiêu diệt cung tiễn thủ, vậy sau này đánh hay chạy, đều sẽ rất thuận tiện.
Đặc biệt là vừa rồi gia hỏa này còn kêu gào ta không có khả năng một kiếm miểu sát hắn, cái flag này lập phải, không thỏa mãn tâm nguyện của hắn thì quá có lỗi với hắn rồi.
Bất quá nhìn phía xa ẩn ẩn có thể thấy được ba bóng người, Tổ An vẫn từ bỏ dự định mê người kia, điểm này cách bọn họ chạy tới vẫn rất nhanh, cung tiễn thủ phía dưới dù sao cũng là Tứ phẩm, nếu không cẩn thận lâm vào trùng vây, ngược lại sẽ nguy hiểm.
Bốn người dần dần đi xa, thân ảnh biến mất không thấy gì nữa.
Tổ An không hề động, lại cách chốc lát, bốn người chạy trở về, đánh giá xung quanh một chút, không khỏi thất vọng:
- Hừ, xem ra tên kia quả nhiên không ở nơi này.
Tổ An âm thầm cười lạnh, trong ti vi chiếu muốn nhàm cả người xem, cũng muốn lừa được ta.
Người dùng thương tựa hồ là dẫn đầu trong bốn người, hắn nhìn cung tiễn thủ nói:
- Liêu Trung Du, ngươi mai phục ở đây phối hợp tác chiến, tránh Tổ An vì né chúng ta lùng bắt lại vòng trở về.
Tổ An kinh hỉ, vừa rồi còn thất vọng bỏ lỡ cơ hội, kết quả bọn hắn tự mình đưa tới cửa. Bất quá vừa rồi tên kia tên phân bay trên cao, gia hỏa này gọi nước tiểu trung du, thật là một đoàn đội bốc mùi, họ Thạch tìm thủ hạ kiểu gì vậy.
Lúc này Liêu Trung Du cười ha ha, giơ cung tiễn trong tay lên:
- Tốt! Nếu hắn dám trở về, ta một tiễn lấy mạng nhỏ của hắn.
Mấy người khác nhẹ gật đầu, sau đó nhanh chóng tản ra, hiển nhiên là lo lắng hắn chạy xa.
Liêu Trung Du đánh giá xung quanh, lẩm bẩm:
- Ừm, tìm điểm cao mai phục, như vậy mới có thể quan sát toàn cục, a, cây này không tệ.
Hắn nhìn đại thụ trước mắt, thỏa mãn nhẹ gật đầu, sau đó mũi chân điểm một cái, cả người linh hoạt bò lên.
Vọt thẳng đến chỗ nhánh cây rậm rạp nhất, bất quá nghênh đón hắn là một vòng hàn quang sắc bén, một kiếm này vừa nhanh vừa chuẩn, lại thêm người ở giữa không trung không có chỗ mượn lực, muốn tránh cũng không tránh thoát.
Bị kiếm mang đâm xuyên yết hầu, hắn kinh hãi nghẹn ngào.
- Bị ta một kiếm miểu sát, kinh hỉ không, ngoài ý muốn không?
Lá cây bị đẩy ra, Tổ An cười hì hì xuất hiện.
Liêu Trung Du chăm chú nắm lấy kiếm trên cổ, muốn rút nó ra, đáng tiếc hắn phảng phất như mất đi tất cả khí lực, chỉ có hai tay chán nản khoác lên thân kiếm, liều mạng hô hấp lấy chút không khí sau cùng.
Lúc này trong lòng của hắn mờ mịt, vì sao gia hỏa này lại ở đây? Chẳng lẽ một mực mai phục chờ ta sao?
Hắn rốt cuộc minh bạch vì sao trước đó công tử dặn đi dặn lại, bảo chúng ta cẩn thận gia hỏa này giảo quyệt.
Bất quá công tử không nói hắn sẽ tiện như vậy, giết thì giết, còn không cho ta chết thống khoái.
Nhìn Tổ An trước mắt, Liêu Trung Du chỉ cảm thấy lửa giận bay thẳng đỉnh đầu.
Đến từ Liêu Trung Du, điểm nộ khí +1024!
- Mới như vậy đã chết rồi?
Nhìn hai mắt của đối phương trợn lớn, một bộ chết không nhắm mắt, Tổ An cảm thấy tẻ nhạt vô vị, vốn còn nghĩ từ trên người hắn kiếm chút điểm nộ khí.
Rút kiếm về, Tổ An đặt thi thể ở trên cây, sau đó lục lọi, kết quả chỉ tìm được chút lương khô và mấy bình thuốc chữa thương.
Cây cung kia nhìn không tệ lắm, chỉ tiếc Tổ An không biết dùng, sau đó thăm dò mũi tên trong bao đựng tên, lại trực tiếp bị cung tiễn của cương thi đâm thành hai đoạn, hiển nhiên chất lượng kém xa, hắn cũng lười lưu lại, tiện tay ném qua một bên.
- Móa nó, lại là quỷ nghèo.
Tổ An khinh bỉ, còn nghèo hơn tên trước, tốt xấu gì trên người Sử Thượng Phi còn có chút bạc vụn và nguyên thạch nha.
Đang muốn ném đối phương xuống, bỗng nhiên Tổ An cải biến chủ ý, lợi dụng phế vật vẫn phải làm tốt nha.
Thế là hắn nhấc thi thể Liêu Trung Du lên, lần theo phương hướng người dùng đao rời đi, người kia tương đối yếu, đối phó sẽ dễ hơn.
Mặt phía bắc, Sử Trân Hương cảnh giác tìm kiếm, chỉ tiếc trên đường đi không có bất kỳ phát hiện nào.
- Đệ đệ, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi!
Hắn cắn răng nghiến lợi nói, không sai, hắn chính là ca ca của Sử Thượng Phi.
Bọn hắn từ nhỏ đã là cô nhi, hai người sống nương tựa lẫn nhau, cùng một chỗ huấn luyện chậm rãi trưởng thành, cuối cùng thành tài rời núi, mắt thấy lần này hoàn thành nhiệm vụ của Thạch công tử sẽ thu hoạch được thân tự do, sau đó trời cao mặc chim bay, ai biết sẽ xảy ra ngoài ý muốn như vậy.
Hôm qua hai người còn cùng một chỗ nhìn trời chiều, vừa hoài niệm tuổi thơ đi qua, vừa mặc sức tưởng tượng cuộc sống sau này, đệ đệ còn nói tương lai tốt nhất là tìm hoa tỷ muội cưới làm lão bà, như thế tình cảm của mọi người sẽ thân thiết hơn.
Nhưng hôm nay hết thảy đều thành hư ảo!
- Họ Tổ, ta nhất định phải chém ngươi thành muôn mảnh!
Sử Trân Hương âm thầm thề.
Đến từ Sử Trân Hương, điểm nộ khí +876!
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, trong lòng hắn đề phòng, quay đầu nhìn, đợi thấy rõ là Liêu Trung Du mới thở dài một hơi:
- Không phải bảo ngươi ở chỗ cũ phối hợp tác chiến sao, tại sao ngươi tới đây.