Chương 300: Mang thai nghiện
- Vừa rồi một kiếm kia của ngươi là chuyện gì xảy ra, vì sao ngay cả ta cũng có cảm giác tử vong.
Kiều Tuyết Doanh trầm giọng hỏi, đây là vấn đề nàng trăm mối vẫn không có cách giải, theo lý thuyết lấy thực lực hai bên chênh lệch, công kích của đối phương nói không chừng còn không phá được phòng ngự của nàng.
- Muốn biết, gọi hảo ca ca, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Tổ An cười hì hì, trong đầu nhanh chóng suy tư phương pháp ứng đối.
Sắc mặt Kiều Tuyết Doanh lạnh lẽo:
- Nhiều ngày không gặp, miệng của ngươi vẫn chán ghét như vậy.
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +400!
Tổ An cũng thở dài:
- Nhiều ngày không gặp, miệng của ngươi cũng chưa chắc biến ngọt.
Kiều Tuyết Doanh hừ lạnh, đầu ngón tay chậm rãi nâng lên, từng mảnh từng mảnh lá cây quay xung quanh nàng bay múa:
- Ta sẽ đánh gãy tay chân của ngươi, đến lúc đó nhìn ngươi còn dám mạnh miệng như thế hay không.
Vừa dứt lời, tay của nàng vung lên, bốn lá cây phân biệt bắn về phía tứ chi của hắn, tốc độ nhanh chóng, cơ hồ là chớp mắt liền tới.
Thân hình Tổ An lóe lên, hiểm hiểm tránh đi, phía sau âm thầm chảy mồ hôi lạnh, nếu không phải mình có Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, vừa rồi chỉ sợ đã bị bắn thành cái sàn.
Hắn không còn dám lưu tại chỗ bị động chịu đòn, mà hóa thành tàn ảnh công về phía đối phương, trong tay đã đổi lại kiếm bình thường, Dao Găm Có Độc nên dùng ở thời khắc mấu chốt, nếu để cho người khác biết thuộc tính của nó, có phòng bị, uy hiếp sẽ không lớn như vậy.
- A?
Thân pháp quỷ dị để Kiều Tuyết Doanh thấy không rõ, cả người nàng tránh về sau, nhưng đối phương vẫn như bóng với hình đi theo nàng.
Kiều Tuyết Doanh hừ lạnh, tiện tay vung ra, vô số lá cây giống như hồ điệp nhảy múa, công kích của hắn bị cản lại.
Tổ An biến ảo vô số góc độ, nhưng vẫn không cách nào công phá bình chướng của đối phương.
Thanh âm của Kiều Tuyết Doanh vang lên:
- Rõ ràng là kiếm thuật sơ cấp trong học viện, nhưng ở trong tay ngươi lại có uy lực như vậy, xem ra Viên Văn Đống bại không oan.
Trong lòng nàng cực kỳ chấn kinh, nếu không phải tu vi đẳng cấp của hai người chênh lệch quá lớn, đang đối mặt địch, chỉ sợ mình cũng không phải đối thủ.
Đương nhiên những lời này nàng không muốn nói ra, miễn cho tên kia đắc ý.
- Bất quá bây giờ hết thảy đều kết thúc!
Nghe được Kiều Tuyết Doanh nói, trong lòng Tổ An biết không ổn, nhanh chóng bay ngược về, trên mặt đất vô số dây leo thấy gió liền dài, uốn lượn như cự xà cuốn tới.
Tổ An không ngừng dựa vào thân pháp né tránh, đây chính là thực lực chân chính của Ngũ phẩm, quả nhiên có thể vận dụng lực lượng nguyên tố nghiền ép võ giả cấp thấp.
Xem ra trước đó trên lôi đài, nếu không phải sớm chuẩn bị nam châm điện phá Viên Văn Đống điều khiển phi kiếm, Tịch Tà Kiếm Pháp của mình lại thần kỳ, chỉ sợ cũng không cách nào thắng được hắn.
Thân hình của Tổ An càng lúc càng nhanh, nhưng trong rừng cây này, khắp nơi đều là dây mây, phảng phất như sống lại, dệt thành lưới lớn, hắn có thể trốn đi đâu?
Trên mặt đất, có nhánh cây hóa thành dây thừng, để hắn bất ngờ không đề phòng mất đi trọng tâm, sau đó toàn thân hắn bị vô số dây leo cuốn lấy trói ở trên một cây đại thụ.
Kiếm trong tay đã sớm bị đánh rớt, hắn sử dụng lực lượng toàn thân muốn tránh thoát, đáng tiếc không được.
Kiều Tuyết Doanh chậm rãi đi đến trước người hắn, khóe môi mang theo ý cười nhợt nhạt, kia là mỉm cười thắng lợi:
- Sao ngươi không chạy nữa?
Tổ An thản nhiên đáp:
- Ngươi đã muốn lưu lại ta như vậy, ta há có thể cô phụ một mảnh tình ý của ngươi.
Thần sắc của Kiều Tuyết Doanh lạnh lẽo, từ dưới đất nhặt lên trường kiếm của hắn:
- Hừ, sắp chết đến nơi còn miệng lưỡi trơn tru, ta trước cắt đầu lưỡi của ngươi, nhìn ngươi còn đắc ý nữa không.
- Ngươi cắt thì cắt, sau đó lắp trở về là được.
Tổ An nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Kiều Tuyết Doanh không khỏi mỉm cười, có lẽ là đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nàng đột nhiên cảm giác gia hỏa này có mấy phần ý tứ, sắp chết đến nơi còn ba hoa như thế:
- Đừng nói cắt đầu lưỡi lắp trở lại, dù chặt ngươi thành từng mảnh, bản cô nương cũng có thể trị tốt, ngươi tin không?
- Ta tin ta tin, không cần thử.
Tổ An ngượng ngùng cười nói.
Kiều Tuyết Doanh hừ lạnh:
- Không được, bản cô nương có hứng thú, cái này không phải do ngươi.
Bỗng nhiên Tổ An thở dài, thần sắc thay đổi, không còn cười đùa tí tửng:
- Tuyết Nhi, chẳng lẽ ngươi quên cảm giác mang thai lần trước?
Nghe được câu này, Kiều Tuyết Doanh vô ý thức lui lại mấy bước, loại đau đớn sâu tận xương tủy kia để nàng lòng còn sợ hãi, những ngày này bao nhiêu lần nửa đêm từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh:
- Ngươi có ý gì, lần trước... thật là ngươi ra tay?
Chuyện này một mực là nghi vấn trong lòng nàng, sau đó nàng tìm đại phu kiểm tra, thân thể không có vấn đề, như vậy cảm giác kỳ quái lúc trước đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa đại phu nói, nàng hình dung chính là nữ tử mang thai sinh nở, để nàng thân là hoàng hoa khuê nữ, một mực vừa thẹn vừa xấu hổ.
- Ta nói để ngươi trải nghiệm cảm giác mang thai, kết quả ngươi còn theo đuổi không bỏ, sẽ không phải mang thai mang đến nghiện đó chứ?
Tổ An cũng định thi triển “trừng người nào người đó mang thai”, mặc dù số lần sử dụng trân quý, nhưng chuyện cho tới bây giờ không thể không dùng.
Lần trước nhất thời nhân từ nương tay, làm hại lãng phí một lần sử dụng, lần này nhất định không thể tái phạm sai lầm như vậy nữa.
Đúng lúc này, bỗng nhiên hắn sững sờ, nhìn ra sau lưng Kiều Tuyết Doanh:
- Lão bà, ngươi đến rồi?
Kiều Tuyết Doanh không nhúc nhích, cười lạnh:
- Ngươi cho rằng ta còn bị ngươi lừa?
Bỗng nhiên toàn thân nàng chấn động, cả người hiện ra một tầng băng mỏng, phảng phất như bị đông cứng.