Chương 332: Lựa chọn (2)
Nhưng đây là Vô Tung Huyễn Liên, là Vô Tung Huyễn Liên mà hắn khổ sở tìm kiếm!
Thân là một nam nhân, nơi đó bị phong ấn, đổi lại là ai cũng không thể thừa nhận được.
Hắn biết rõ lần này có thể gặp được Vô Tung Huyễn Liên đã là vận cứt chó rất lớn, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, còn muốn tìm thấy một gốc khác thì chỉ sợ là không thể.
Vậy chỉ có thể chờ mong một ngày kia tu thành tông sư, dựa vào lực lượng của mình bài trừ phong ấn.
Hiện giờ hắn đã là người tu hành, biết rõ muốn đạt tới tông sư là khó cỡ nào, phải cần năm mươi năm hay là một trăm năm?
Đến lúc đó hắn là một lão đầu tử rồi mới khôi phục năng lực, còn để làm gì nữa!
Hơn nữa thứ này còn không phải là nhiều tuổi thì có thể nhất định đạt tới, có khả năng là cả đời hắn cũng không thể đạt tới Tông Sư cảnh, cả đời đều không thể khôi phục năng lực nam nhân.
Mấu chốt là dùng thuốc này cứu Sở Sơ Nhan thì thế nào, lại không thể khiến nàng hoàn toàn khang phục, cứu được cũng chỉ là một phế nhân.
Hơn nữa cho dù nàng đến lúc đó rất cảm kích mình, nhưng loại cảm kích đó có thể kéo dài được bao lâu?
Nếu tương lai nàng thật sự gặp phải một nam nhân mà điều kiện các phương diện đều thích hợp hơn, khiến nàng động lòng, vậy mình sẽ ra sao?
Khi đó ngay cả muốn tranh cũng không thể tranh, bởi vì hắn không thể thực hiện nghĩa vụ của trượng phu.
Kiếp trước ở trên mạng từng xem qua các loại án lệ kỳ lạ, hắn ý thức được rõ ràng loại khả năng này là có tồn tại.
Hiện giờ mình ra vẻ vĩ đại, nhưng tương lai tận mắt thấy nàng đi đến với nam nhân khác, chẳng lẽ thật sự sẽ không hối hận ư?
Nhìn Sở Sơ Nhan sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt trong lòng, Tổ An cắn chặt răng, đặt nàng sang bên, trực tiếp điểm mũi chân bay tới đầm nước hái xuống gốc Vô Tung Huyễn Liên đó.
Lại nói vừa rồi sau khi Tổ An rời khỏi, Thạch Côn và Kiều Tuyết Doanh bị cương thi trường kiếm sĩ vây công.
Những trường kiếm sĩ đó bị Tổ An khiến cho cực kỳ uất nghẹn, nhưng trong tay đối phương lại cầm tia sáng đáng sợ đó, khiến chúng không dám báo thù, chỉ có thể phát tiết tất cả uất nghẹn và lửa giận lên trên người hai người còn lại, theo chúng, những nhân loại này là cùng nhau đi vào, hiển nhiên chính là đồng lõa.
Như vậy chính là khổ cho Thạch Côn và Kiều Tuyết Doanh rồi, cảm thấy đối diện bất kể là trường kiếm sĩ hay là trường thương binh, thậm chí ngay cả những cương thi cầm búa yếu nhất đều mạnh hơn lúc trước không ít.
Hai người vốn chính là nỏ mạnh hết đà, dưới tình huống như vậy có thể nói là cực kỳ nguy hiểm.
Thạch Côn đang mắng Tổ An tới ngắc ngoải, liền nghe thấy Kiều Tuyết Doanh nói:
- Công tử, nơi này không nên ở lâu, chúng ta hay là về mặt đất trước đi.
Thạch Côn lâm vào trầm mặc, cứ như vậy rời khỏi thật sự rất không cam lòng, hao tổn nhiều thủ hạ như vậy, mình thậm chí ngay cả con bài chưa lật giữ mạng quý giá nhất cũng dùng rồi, kết quả vẫn không thể có được Sở Sơ Nhan.
Nhưng hắn cũng biết, tiếp tục ở lại nơi này cũng không có ý nghĩa, bọn họ ngay cả những võ sĩ cương thi ở trước mắt cũng không đối phó được, càng đừng nói đến xâm nhập địa cung mà đuổi theo.
Trong tay bọn họ lại không có tia sáng khiến cương thi e ngại.
Nghĩ đến đây Thạch Côn liền cảm thấy đau trứng, con mẹ nó, vì sao trên người tên gia hỏa Tổ An đó lại có nhiều thứ cổ quái như vậy.
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +345!
- Được, chúng ta ra ngoài trước, canh giữ ở cửa mộ thất, bọn họ không thể cả đời không ra.
Thạch Côn hừ một tiếng, hắn đã hạ quyết tâm, đến lúc đó không những phải đoạt lấy Sở Sơ Nhan, còn phải lột sạch bảo bối trên người Tổ An.
Tiểu hài tử mới làm đề lựa chọn, còn ta thì chọn tất!
Hai người vừa chiến vừa lui, khi sắp trở lại hành lang lúc trước, bỗng nhiên toàn bộ căn phòng đều dâng lên một cỗ uy áp khủng bố.
Thạch Côn và Kiều Tuyết Doanh biến sắc, không dám do dự, xoay người vận khởi nguyên lực cả người, liều mạng chạy ra phía ngoài.
Chỉ có điều nguyên lực của bọn họ lại giống như không nghe sai khiến, cả người bị đóng đinh tại chỗ không thể động đậy.
Một đạo sương mù màu đen dâng lên giữa phòng, ngay sau đó một tướng quân giáp đen từ trong sương đen chậm rãi cưỡi ngựa đi ra, nhìn thấy nó xuất hiện, những trường kiếm sĩ, trường thương binh, cung tiễn thủ, phủ đầu binh lúc trước đều dừng công kích, nửa quỳ hành lễ với nó.
Tim Kiều Tuyết Doanh chấn động mãnh liệt, khí thế của tên gia hỏa trước mắt này không ngờ còn khủng bố hơn cả Phệ Côn mà lúc trước công tử phóng thích, hơn nữa nhìn những võ sĩ cương thi này đều quỳ xuống trước nó, chứng minh nó hoàn toàn có thể điều khiển những võ sĩ cấp thấp, bất kể nhìn từ mặt nào, hai người đều không thể là đối thủcủa nó.
Tướng quân giáp đen đó nhìn hai người một cái, không ngờ mở miệng nói tiếng người:
- Ơ, hai người yếu thế này vì sao lại khiến các ngươi vừa rồi sợ hãi tới như vậy.
Thanh âm của hắn cực kỳ khàn khàn khủng bố, giống như ác quỷ đến từ địa ngục sâu nhất.
Những võ sĩ cương thi đó đều miệng không ngừng đóng mở, phát ra một số thanh âm kỳ quái, chỉ có điều linh trí của chúng hiển nhiên là không thể giúp chúng có thể nói được.
Tướng quân giáp đen lại giỏng tai lắng nghe, lẩm bẩm nói:
- Còn có hai người nữa, trong tay phát ra tia sáng khủng bố.
Ánh mắt hắn nhìn quét một vòng, chú ý thấy thủ hạ Tứ phẩm của Thạch Côn vừa rồi bị trường thương đóng đinh trên tường, tay ra vẫy một cái đã hút thi thể của hắn vào trong tay:
- Tuy đã chết, nhưng một thân huyết nhục này cũng không thể lãng phí.
Vừa dứt lời thi thể đó lợi dụng tốc độ cực kỳ khủng bố hút cạn thi thể, trong thời gian mấy hơi thở liền chỉ còn lại một khối cầu to bằng quả bóng, không biết là cặn thịt hay là cặn xương cốt hỗn hợp lại.