Chương 331: Lựa chọn
Có mấy tên còn bởi vì chạy quá nhanh mà không cẩn thận ngã nhào.
Sự tương phản trước sau của đám gia hỏa này khiến người ta có chút buồn cười.
Những tượng binh mã vừa nhảy ra hiện giờ lại tay chân luống cuống nhảy về trong hố của mình, mà những tên phía sau đang chuẩn bị lao ra đều quay về.
Vừa rồi đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn, hiện tại lại đồng loạt quay đầu đi, ai nấy giống như không nhìn, không nghe thấy gì.
Hỏa diễm màu lam tỏa ra trong mắt cũng nhanh chóng rút đi, ai nấy lại khôi phục hình tượng tượng binh mã không hề có sinh khí.
- Xem ra bắt nạt kẻ yếu là bản tính của bất kỳ sinh vật nào.
Tổ An cầm lấy đèn pin chiếu chiếu chung quanh, những tượng binh mã đó ai nấy đều không có phản ứng.
Có điều điểm nộ khí hệ thống thu được lại không hề dừng lại.
Đến từ tượng binh mã, điểm nộ khí +6+6+6+6...
Tổ An thầm nghĩ nếu không phải vội vã muốn cứu Sở Sơ Nhan, ta kiểu gì cũng đứng đây trêu các ngươi.
Thấy những tượng binh mã này không động đậy nữa, hắn hớn hở ôm Sở Sơ Nhan một đường chạy tới cạnh đầm nước đó.
Đến gần mới nhìn rõ, trên mặt nước có rất nhiều lá sen trôi nổi, cơ hồ là phủ kín toàn bộ mặt nước, u quang xanh biếc vừa rồi từ xa nhìn thấy chính là chúng phát ra.
Những lá sen này khác với lá sen bình thường, toàn thân chúng xanh biếc, ngoài mặt có ánh sáng óng ánh động, so với lá sen thì giống với từng khối ngọc bích hơn.
Kỳ quái nhất là tuy lá sen nhiều, nhưng hoa lại chỉ có một đóa, ở trung tâm đầm nước, vô số lá sen vây quanh một đóa hoa sen lung linh.
Trong địa cung tăm tối ngột ngạt này, không ngờ lại có một đóa hoa sen thánh khiết xinh đẹp như vậy nở rộ, toàn thân hoa sen trắng ngần, mỗi một lá cây còn xanh miết mềm mại hơn ngón tay thiếu nữ, chính giữa phiến lá màu trắng có một nhụy hoa màu vàng sẫm, giống như quang mang thần bí từ tinh thần trên trời tỏa ra.
Trong lòng Tổ An mừng rỡ, đây chính là linh dược mà nữ tử thần bí nói có thể cứu được Sở Sơ Nhan, hắn đang muốn đi ngắt lấy, bỗng nhiên lại sửng sốt, bởi vì hắn phát hiện đóa hoa sen trước mắt này biến mất, chỉ còn lại lá sen xanh biếc đầy đầm một cách.
Chẳng lẽ còn có người khác? Tu vi cao đến mức mình hoàn toàn không nhìn rõ thân thể của hắn, vừa rồi nhanh tay giành được à?
Hắn vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, nhưng chỗ nhìn thấy, trừ từng hàng tượng binh mã ra thì không có tồn tại nào khác.
Cả người hắn không khỏi lạnh toát, chẳng lẽ mình chỉ có thể mắt trơ mắt nhìn Sở Sơ Nhan hương tiêu ngọc vẫn sao?
- Ngươi đang làm gì thế, không phải hoa sen đó vẫn ở nguyên chỗ à?
Giống như là nhận thấy sự thất hồn lạc phách của hắn, thanh âm của nữ nhân thần bí lại vang lên.
Tổ An sửng sốt, vội vàng quay đầu nhìn, không ngờ phát hiện hoa sen đó quả nhiên vẫn ở chỗ cũ.
- Tình huống gì thế?
Tổ An không nhịn được mà dụi dụi mắt, phát hiện đóa hoa sen rồi quả nhiên lại biến mất, lần này hắn không di dời tầm mắt nghĩ mà nhìn chằm chằm một chỗ.
Quả nhiên, qua vài giây đóa hoa sen đó lại xuất hiện!
Rất hiển nhiên, đóa hoa sen này dùng một loại phương thức thần kỳ để tồn tại trong thiên địa, như ẩn như hiện, như có như không.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới những lời mà Kỷ Đăng Đồ từng nói với mình, không khỏi biến sắc, có chút chua chát hỏi:
- Có phải đóa hoa sen này tên là 'Vô Tung Huyễn Liên' không?
Giọng nữ thần bí đó lại vang lên:
- Không sai, nó đích xác tên là Vô Tung Huyễn Liên.
Hô hấp của Tổ An lập tức trở nên dồn dập, ngàn vạn lần không ngờ thứ mình hằng ao ước lại ở ngay trước mắt, có điều hắn vẫn có chút không dám tin:
- Ta nghe nói Vô Tung Huyễn Liên ngàn năm mới nở hoa một lần, mỗi hoa kỳ chỉ có mấy canh giờ, hoa này nở đã bao lâu rồi?
Thanh âm nói chuyện cũng run rẩy, giống như lo một giây tiếp theo hoa sen này lại đột nhiên héo tàn.
- Tuy Vô Tung Huyễn Liên quả thật phải rất lâu mới nở hoa một lần, nhưng cũng không cần tới một ngàn năm, ngoài ra đóa hoa này có chút đặc thù, ngươi không cần lo lắng nó sẽ héo tàn.
Thanh âm lại truyền đến.
- Sẽ không héo tàn? Sao có thể như vậy được.
Tổ An ngẩn người, điều này thật sự vượt quá thường thức.
- Hoa này hình thành trong hoàn cảnh đặc thù, lại thêm một số nguyên nhân khác, cho nên không giống Vô Tung Huyễn Liên bình thường.
Thanh âm đó dừng một chút.
- Ngươi là muốn chậm rãi thảo luận với ta về những cái này, hay là cứu đồng bạn của ngươi trước? Ta có thể cảm thấy lửa sinh mệnh của nàng đang tắt dần, nhiều nhất là sáu mươi hơi thở nữa nàng sẽ triệt để chết đi.
- Nơi này còn có Vô Tung Huyễn Liên của khác không?
Tổ An vội vàng hỏi.
- Khác? Vô Tung Huyễn Liên là thế gian hiếm thấy, gặp được một gốc này đã chính là mộ tổ nhà ngươi bốc khói rồi, còn muốn gặp được mấy gốc?
Nữ nhân hừ một tiếng.
- Có điều ngươi có thể yên tâm, một gốc này đủ để cứu nàng rồi, nếu tương lai nguyên mạch trong cơ thể nàng khôi phục, thậm chí có thể trực tiếp khiến nàng đề thăng một cảnh giới lớn.
- Ngay cả nguyên mạch cũng không thể khôi phục sao?
Tổ An sửng sốt, không ngờ linh dược lợi hại như vậy lại chỉ có thể giữ được tính mạng của nàng, sau này vẫn trở thành một phế nhân, đối với loại nữ nhân tới tâm cao khí ngạo như Sở Sơ Nhan mà nói, sợ rằng còn khó chịu hơn là chết.
- Hừ, chắc là nữ nhân này thi triển cấm thuật hơn xa năng lực thừa nhận của mình mới biến thành như vậy, đã là cấm thuật nghịch thiên, sao lại không phải trả giá đắt.
Nữ nhân đó thản nhiên nói.
Sắc mặt Tổ An thay đổi mấy lần, nếu thiên tài địa bảo này là của hắn, cho dù thần kỳ tới mấy hắn cũng quyết định không nổi lên bất kỳ tham niệm nào, khẳng định sẽ lấy ra để cứu Sở Sơ Nhan.