Chương 333: A, nam nhân!
- Mùi vị máu tươi đúng là mê người.
Tướng quân giáp đen ném quả "bóng thịt" sang một bên, phát ra một tiếng rên cực kỳ thoải mái, giống như đã lâu không được vui sướng như vậy.
Thạch Côn nuốt nuốt nước miếng, quá khủng bố, người này không ngờ còn hút được huyết nhục, chẳng lẽ bản công tử lại phải vẫn lạc ở trong cái xó này sao?
Sớm biết thế này vừa rồi không nên nhất thời xung động sử dụng Phệ Côn, hiện tại ngay cả lực lượng đánh một trận cũng không có.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn lại mắng tên đầu sỏ Tổ An tới ngắc ngoải.
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +777!
Tướng quân giáp đen quay đầu, tầm mắt dừng ở trên người hai người:
- Hai người các ngươi, ta hưởng dụng ai trước đây?
Thấy đối phương nhìn về phía mình, Thạch Côn thiếu chút nữa thì sợ tới đái ra quần, nghĩ tới gia thế đỉnh cấp của mình, lại được công nhận là thiên tài tu hành, bộ dạng còn khiến vô số nữ nhân si mê, có thể nói là có tiền đồ rực rỡ vô hạn, nhân sinh vô cùng đặc sắc.
Chẳng lẽ lại vô thanh vô tức chết trong cái xó này?
Đặc biệt nghĩ tới vừa rồi một hán tử cao to dưới tay mình, cuối cùng bị tướng quân giáp đen đó hút cho chỉ còn lại một đống không biết là gì, hắn liền không rét mà run.
Đúng lúc này, trên người Kiều Tuyết Doanh một đạo lục quang hiện lên, sau đó miệng phun ra một ngụm máu tươi, có điều lại thành công thoát khỏi trói buộc, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Thạch Côn, vươn tay ra vỗ một cái vào đầu hắn, một cỗ lục ý từ đỉnh đầu bao phủ toàn thân.
Đó là lực lượng sinh mệnh, trên trình độ nhất định có thể đối kháng với Tử linh chi lực.
Lúc này sắc mặt Kiều Tuyết Doanh trắng bệch, khóe miệng trào máu, hiển nhiên phát động lực lượng như vậy đối với nàng cũng có hao tổn rất lớn.
- Công tử đi mau!
Bởi vì giải phong còn cần vài giây, nhưng ở trước mặt cao thủ, thời gian một hai giây này đủ để mất mạng rồi, cho nên Kiều Tuyết Doanh không dám chậm trễ, xách áo Thạch Côn chạy tới hành lang.
- Tự tìm cái chết!
Tướng quân giáp đen không ngờ lại có biến cố như vậy, giận tím mặt, thân hình chợt lóe xông tới hai người.
Nhìn thấy tốc độ xông tới của đối phương, trong mắt Kiều Tuyết Doanh hiện lên một chút tuyệt vọng, cắn chặt răng, trên mặt hiện lên một chút kiên quyết, nàng biết tình hình hôm nay là không thể chạy thoát, chẳng thà hy sinh bản thân để tranh thủ thời gian cho công tử chạy trốn, hy vọng hắn có thể thoát được.
Tóc trên đầu nàng hóa thành vô số dây leo công tới tướng quân giáp đen, nàng vốn đã dầu hết đèn tắt, lúc này hoàn toàn là đốt cháy bản nguyên sinh mệnh để kích phát ra lực lượng.
Nàng muốn sử dụng hai lần "Hoa trong gương, trăng trong nước" còn lại, tuy chưa chắc đã có thể đào thoát từ trong tay tướng quân giáp đen, nhưng chắc có thể tranh thủ được thời gian mấy hơi thở, như vậy công tử chắc có cơ hội thoát được.
Hiện giờ điều mà nàng lo lắng nhất là công tử không thể nhanh chân bỏ chạy, vạn nhất muốn ở lại kề vai chiến đấu ngươi đùn ta đẩy với nàng, trì hoãn thời gian, sợ rằng một người cũng không thoát khỏi.
Đúng lúc này, phía sau một cỗ cự lực truyền đến, cả người nàng không kìm được mà bay tới tướng quân giáp đen.
Tất cả sự chú ý và phòng ngự của nàng đều ở trước người, sau lưng có thể nói là một chút phòng bị cũng không có, cho nên mới bị đẩy cho ngã về phía trước.
Trong đầu Kiều Tuyết Doanh trống rỗng, phía sau nàng chỉ có một mình công tử, ai đẩy nàng thì căn bản không cần nghĩ cũng biết.
Có điều nàng vẫn chưa từ bỏ ý định quay đầu nhìn lại, hy vọng tất cả đều là mình nghĩ sai.
Bóng lưng hốt hoảng chạy ra bên ngoài của Thạch Côn đập vào trong mắt nàng, cuối cùng cũng khiến nàng tuyệt vọng, thì ra những ở trong lòng công tử, ta chỉ là một kẻ tùy thời có thể vứt bỏ để chắn tên.
Tướng quân giáp đen vươn tay ra, cơ hồ là nháy mắt đã tòm lấy cổ của nàng, đừng nói là uy áp của đối phương khiến ta căn bản không thể phản kháng, cho dù là có năng lực phản kháng, hiện tại nàng cũng đã tâm như tro tàn.
Nhắm mắt lại, chờ mình bị đối phương hút thành thây khô.
Ai ngờ qua một lúc vẫn không hề có động tĩnh, mở mắt nhìn một cái, chỉ thấy tướng quân giáp đen lộ ra một biểu cảm phức tạp... cho dù diện mạo của nó đều ẩn trong sương đen, nhưng vẫn có thể cảm giác được vẻ mặt của hắn.
- Lại là tiết mục phản bội.
Ngữ khí của tướng quân giáp đen thổn thức, thở dài một hơi, một màn trước mắt giống như gợi lên hồi ức trước kia của nó.
Có điều nó đột nhiên hừ một tiếng:
- Bản tướng quân bình sinh hận nhất chính là loại người phản bội đồng liêu, trở về cho ta!
Chỉ thấy tay kia của hắn nhấc lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một đoàn hắc khí, sau đó cấp tốc xoay tròn, rất nhanh liền hóa thành một hố đen, chỉ về phía hành lang đằng trước.
Thạch Côn đang liều mạng chạy trốn trong hành lang, bỗng nhiên bên trong dâng lên một trận cuồng phong, phía sau truyền đến một cỗ lực hút to lớn.
Hắn trực tiếp không đứng vững mà ngã về phía sau, lăn lộn mấy cái, cuống quít cắm kiếm trong tay vào vách đá mới miễn cưỡng ngừng lại được.
Trong lòng hắn hoảng hốt, bản thân hắn tu hành đều là công pháp hệ phong, nhưng trong cuồng phong này, lại hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ có thể hai tay nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Nhưng phía sau truyền đến lực hút to lớn, cả người hắn lăng không bay lên, hai tay đang nắm lấy chuôi kiếm cũng tuột ra từng chút một, trong đó một tay cuối cùng không chống đỡ được mà hạ xuống, vội vàng tóm lấy vách tường ở bên cạnh mới ổn định lại được.
Hắn biết bị hút vào thì tuyệt đối là chỉ có đường chết, chỉ có thể cắn răng gắng gượng, móng tay đều rách ra, ra máu tươi chảy ròng ròng, nhưng hiện tại hắn căn bản không bận tâm được tới những cái này.