Lục Địa Kiện Tiên

Chương 356: Tuyệt cảnh (2)

Chương 356: Tuyệt cảnh (2)


- Hết rồi.
Kiều Tuyết Doanh áy náy, hôm nay nàng cũng liên tục ác chiến, mấy lần thân chịu trọng thương, một chút thuốc trị thương cuối cùng vừa rồi cũng dùng hết.
- Vậy chỉ có thể chúc ta may mắn thôi!
Tổ An hít một hơi, một tay cầm Đèn Pin Thần Kỳ mở đường, một tay cầm Dao Găm Có Độc xông tới trận doanh bộ binh.
Dựa theo tình huống bình thường mà nói, đừng nói là hắn, cho dù là những cao thủ Ngũ phẩm như Thạch Côn phóng tới trận doanh tượng binh mã như vậy cũng chỉ có một con đường chết, nhưng vừa rồi hắn dùng đàn ngựa thành công khiến trận hình của những tượng binh mã này lâm vào hỗn loạn, lại thêm tùy thời có thể dùng đèn pin nhiễu loạn người khác, để tránh bị bao vây, nên cũng không phải không có một chút cơ hội nào.
Những bộ binh đó hiển nhiên cũng rất phẫn nộ, chúng có số lượng nhiều như vậy đối phó hai người, không ngờ lại bị đối phương tiêu diệt kỵ binh và cung binh, đối phương không ngờ còn dám xông tới, đây là muốn lên trời à?
Đến từ tượng binh mã, điểm nộ khí +9+9+9...
Các bộ binh còn lại ào tới, giống như thủy triều bao phủ đem.
Tổ An thì lợi dụng thân pháp Quỳ Hoa Ảo Ảnh vừa né tránh vừa công kích trong đám người, khi thật sự không tránh được sẽ dùng đèn pin chiếu loạn lên, giống như một chiếc thuyền con trong biển giận, tuy tùy thời có thể bị các loại cuồng phong nhấn chìm, nhưng thủy chung vẫn kiên trì được.
Cũng không biết qua bao lâu, Tổ An cảm thấy cánh tay càng lúc càng trầm, hắn không thể không lấy làm may mắn, trong tay mình dùng là chủy thủ, tuy hơi ngắn, nhưng được cái nhẹ, là tuyệt phối với thân pháp và tốc độ của hắn, nếu cầm một thanh trường kiếm, hắn tuyệt đối không thể kiên trì lâu như vậy trong chiến đấu với quân đội.
Nhưng dù là như vậy, dẫu sao hắn cũng chỉ có tu vi Tam phẩm, dự trữ nguyên khí có cực hạn, Quỳ Hoa Ảo Ảnh và mười ba thứ kiếm thuật sơ cấp cho dù có tiêu hao nguyên khí ít tới mấy, hắn phải chiến đấu lâu như vậy, nguyên khí trong cơ thể đã tiếp cận khô cạn.
Hắn có thể cảm thấy hiện giờ mỗi lần đâm ra, dường như đều phải dùng sức hơn thường ngày gấp mười lần.
Hắn không khỏi thầm hối hận, sớm biết vậy trước khi vào Địa chi phong ấn nên tiêu hết điểm nộ khí tích góp được, cho dù không rút được đạo cụ thần kỳ gì, rút chút Nguyên Khí Quả Thực bổ sung một chút cũng tốt.
Lúc ấy chủ yếu là không muốn bại lộ Hệ Thống Anh Hùng Bàn Phím, dẫu sao có Mị Ly sâu không lường được đang âm thầm nhìn trộm, hiện tại nghĩ lại, so sánh với mạng sống, bại lộ bàn phím thì có là gì.
Chỉ tiếc hiện giờ hối hận cũng đã muộn, xung quanh hắn đều là kẻ địch, hơi không chú ý sẽ bị chém thành thịt vụn, nào dám phân thần mà rút thưởng.
Đúng lúc này, hơn mười tượng binh mã chung quanh tay cầm trường kích đâm tới hắn, hắn vội vàng phát động Quỳ Hoa Ảo Ảnh lao sang một bên, chỉ có điều hiện giờ tiêu hao quá lớn, vị trí hạ xuống hơi lệch với dự tính, lúc rơi xuống đất không cẩn thận giẫm phải chân gãy của một tượng binh mã.
Cả người lập tức mất đi cân bằng, lảo đảo ngã sang bên.
Tượng binh mã ở bên cạnh sao lại lãng phí cơ hội tốt như vậy, mấy thanh trường kích lập tức đâm tới trên người hắn.
Bởi vì vừa rồi để vảo vệ Kiều Tuyết Doanh không bị ngã sấp xuống đất, cho nên thân thể nàng lộ ra bên trên, mấy trường kích đó khẳng định sẽ đâm trúng nàng trước.
Tổ An dùng chủy thủ đón đỡ hai cây trường kích trong đó, nhưng hai cây còn lại thì có thế nào cũng không tránh được, chỉ thấy tay trái hắn đột nhiên nâng lên, chắn trước người Kiều Tuyết Doanh.
Phập phập!
Hai thanh trường kích trực tiếp đâm vào cánh tay hắn, nháy mắt liền huyết nhục tung tóe, tay trái lập tức không còn khí lực, không cầm được đèn pin trong tay nữa.
Lúc này nhiều tượng binh mã hơn xông tới, đều vung trường kích đâm tới hắn.
Mắt thấy sắp bị loạn kích đâm chết, hắn gầm lên một tiếng, dùng chủy thủ chém đứt đầu thương đâm vào cánh tay, sau đó ôm Kiều Tuyết Doanh lăn một vòng sang bên cạnh, vào lúc chỉ mành treo chuông tránh được công kích tiếp theo của những tượng binh mã đó.
Liên tục thi triển mấy lần Quỳ Hoa Ảo Ảnh vẫn không thoát được sự đuổi giết chung quanh, rơi vào đường cùng, hắn đành phải dùng nguyên lực còn sót lại phát động một lần kỹ năng Đại Phong, lập tức bay ra hơn trăm mét, thoát khỏi vòng vây của những tượng binh mã này.
Chỉ có điều hắn lại không hề có chút vui sướng, bởi vì hiện giờ nguyên khí của hắn đã hao hết, ngay cả "Đèn Pin Thần Kỳ" cũng rơi xuống, không biết có phải cách quá xa hay không, hắn không ngờ không thể thu hồi về không gian của bàn phím.
Hiện giờ hắn đã sức cùng lực kiệt, cảnh tượng trước mắt cũng trở nên có chút mơ hồ, hắn biết đây là nguyên do mất máu và thoát lực quá nhiều.
- Xem ra lần này đôi ta thật sự phải làm đồng mệnh uyên ương rồi.
Tổ An thở hổn hển, thậm chí không có khí lực để đứng lên, cứ như vậy ngồi trên mặt đất, nhìn các tượng binh mã ở ngoài trăm mét đang lao về phía mình.
Kiều Tuyết Doanh lại phá lệ không phản bác hắn, nhìn cánh tay không ngừng đổ máu của hắn, bên trên còn cắm đầu thương.
- Nếu ngươi không mang theo ta, có lẽ đã có cơ hội đả bại chúng.
Nàng cúi đầu, trầm giọng nói.
Tổ An lắc đầu:
- Cho dù không có ngươi, ta cũng không thể đánh ngã nhiều như vậy, dẫu sao tu vi của ta vẫn quá thấp, không đủ để cho ta đối kháng với nhiều binh lính như vậy.
Kiều Tuyết Doanh thì ngơ ngẩn nhìn cánh tay đang đổ máu của hắn:
- Vừa rồi vì sao ngươi phải đỡ cho ta, nếu không ngươi vẫn có thể chống đỡ lâu hơn một chút.
Tổ An kêu lên một tiếng:
- Nói ra lại tức, ta quả thật là bị ma quỷ ám ảnh, ngươi cũng không phải lão bà của ta, việc gì ta phải cứu ngươi, nếu cho ta cơ hội làm lại, vừa rồi ta khẳng định sẽ hất ngươi ra chắn thương, ôi chao, càng nói càng tức.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất