Chương 355: Tuyệt cảnh
Nghe thấy lời nói của hắn, Kiều Tuyết Doanh nhớ tới cảnh lúc trước hai người cởi hết quần áo ở Sở gia, khuôn mặt vốn tái nhợt có thêm một tia đỏ ửng.
- Đáng tiếc, người này không thể...
Suy nghĩ này vừa hiện lên, Kiều Tuyết Doanh liền giật mình, lúc này rồi mà mình còn nghĩ những cái loạn thất bát tao gì thế.
Chú ý thấy quân đoàn bộ binh cách hai người càng lúc càng gần, Tổ An không dám chậm trễ nữa, xoay người lên ngựa, với trạng thái lúc này của Kiều Tuyết Doanh hiển nhiên không thể tự mình cưỡi ngựa, dứt khoát trực tiếp kéo nàng vào trong lòng mình, người ngồi chung một con.
Tìm một số mảnh vải cột Kiều Tuyết Doanh lên trên người mình, Tổ An kẹp bụng ngựa, dẫn theo đàn ngựa vòng qua bên cạnh trận hình bộ binh.
Kiều Tuyết Doanh vừa thẹn vừa lo, lúc này tư thế của hai người cực kỳ xấu hổ, hai người ngồi mặt đối mặt, để phòng ngừa nàng bị ngựa hất xuống, Tổ An vòng hai chân của nàng qua hông mình, cả người hoàn toàn ngồi trong lòng hắn.
Thân thể nàng nhỏ nhắn, vừa hay thích hợp, nếu không Tổ An đã không nhìn rõ con đường phía trước.
Cho dù trong lòng rất ngượng ngùng, nhưng nàng cũng biết dưới loại tình huống này đây là biện pháp hợp lý nhất rồi, nếu để nàng ở lại tại chỗ, khẳng định sẽ bị tượng binh mã giẫm thành thịt vụn, chính nàng lại không có khí lực cưỡi ngựa, thậm chí ngay cả túm chặt thân thể của Tổ An cũng không làm được, chỉ có thể cứ như vậy quấn vào trong lòng đối phương, mới có thể không ảnh hưởng tới hành động của hắn.
Nhưng tư thế này vẫn rất xấu hổ, cho dù thường ngày nàng líu ríu quen rồi, hiện tại cũng ngại mở miệng nói chuyện với hắn, chỉ tựa mặt vào vai hắn, làm bộ hôn mê để tránh phải xấu hổ.
Lúc này Tổ An không rảnh bận tâm tới phong tình kiều diễm, chỉ thầm lấy làm may mắn vì thân thể của Kiều Tuyết Doanh rất nhẹ, chắc không đến mức làm ảnh hưởng tới thân pháp, tốc độ của hắn.
Dẫn theo đàn ngựa chạy bên cạnh trận doanh bộ binh, không ngừng tìm kiếm sơ hở của bọn họ.
Thấy hắn vòng sang bên cạnh, trận hình bộ binh đang tiến tới lập tức xoay lại, biến thành chính diện hướng tới hắn.
Đây cũng là chuyện trong dự đoán, Tổ An tiếp tục vừa chạy vòng quanh trận hình của chúng vừa dùng đèn pin không ngừng chiếu vào mắt chúng để tìm cơ hội thích hợp.
Lúc ban đầu còn có cung tiễn thủ bắn bọn họ, nhưng tốc độ của đàn ngựa cực nhanh, Tổ An lại nắm lấy cự ly giữa hai bên mà dùng đèn pin áp chế, cho nên hiệu quả cung tên của chúng là rất nhỏ.
Đến về sau theo trận hình hỗn loạn, mũi tên bắn ra rất thưa thớt hỗn loạn, không còn uy thế như lúc ban đầu.
Tổ An dẫn theo đội ngựa chạy xuyên chung quanh, lúc thì theo hình chữ "S", lúc lại dùng hình chữ "B" di chuyển như rắn, lượn nhiều đến chính hắn cũng buồn nôn, nhưng chân tướng của những tượng binh mã đó cuối cùng cũng xuất hiện một chút sơ hở.
Hắn lập tức nắm lấy cơ hội, sửa lại tư thái chạy khắp nơi lúc trước, dẫn dắt đội ngựa cắm tới sau sườn trái của trận hình tượng binh mã.
Hắn muốn giải quyết đám cung tiễn thủ kia trước, bằng không tầm bắn xa của bọn họ có uy hiếp quá lớn đối với hắn.
Lực trùng kích của chiến mã rất nhanh đã triệt để khiến trận doanh cung tiễn thủ tách ra, các cung tiễn thủ lập tức loạn thành một đống.
Mũi chân Tổ An điểm một cái, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, để mặc đàn ngựa trùng kích giẫm đạp trận hình tượng binh mã, bản thân hắn thì hóa thành một đạo tàn ảnh, vung Dao Găm Có Độc không ngừng thu gặt tính mạng của cung tiễn thủ đi ngang qua.
Tuy uy lực viễn trình của cung tiễn thủ cực lớn, nhưng một khi bị tiếp cận, chúng liền thành cừu non đợi người ta làm thịt, năng lực đấu cận chiến của chúng thua xa bộ binh và kỵ binh, lại thêm thân hình của Tổ An giống như quỷ dị, tốc độ cực nhanh, chúng căn bản ngay cả chéo áo của đối phương cũng không chạm được đã chết rồi.
Cả người Kiều Tuyết Doanh giống chuột túi nằm trong lòng hắn, để không ảnh hưởng tới hắn tác chiến, cho dù cả người nàng đã mệt mỏi, vẫn tận hết khả năng ôm chặt lấy hắn.
Lúc trước nàng là ở bên cạnh quan sát thân pháp quỷ dị của hắn, hiện giờ lại giống như rơi vào cảnh lạ, vốn muốn thử xem có thể nhìn ra môn đạo gì không, kết quả nhìn một lúc liền choáng váng buồn nôn, dứt khoát không nhìn nữa, nhắm mắt lại nghe thanh âm chung quanh.
Nàng có thể cảm thấy chủy thủ trong tay đối phương đâm vào từng thân thể của cung tiễn thủ, thanh âm gọn gàng lưu loát đó lộ ra một loại mỹ cảm khó hiểu.
Trong lòng nàng thầm nghĩ: May mà tiểu thư không ở bên cạnh, bằng không sợ rằng sẽ bị người này khiến cho ngã gục rồi.
Qua một lúc, chung quanh tạm thời im lặng, chỉ có tiếng hô hấp trầm trọng của đối phương, nàng mở mắt nhìn một cái, phát hiện cung tiễn thủ chung quanh toàn bộ đã ngã xuống đất, mà trên người Tổ An cũng có không ít vết thương, năng lực cận chiến của những cung tiễn thủ đó có kém tới mấy, nhưng có ưu thế nhân số, cũng không đến nỗi một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Chú ý thấy những vị trí vết thương trên người hắn, trong lòng Kiều Tuyết Doanh run lên, không nhịn được hỏi:
- Vừa rồi ngươi là để ta không bị thương, cho nên mới trúng rất nhiều thương thế không cần thiết à.
- Ta không thể lấy ngươi ra làm lá chắn được.
Tổ An xua tay.
- Hơn nữa, là ta kéo ngươi đến bên cạnh, để ngươi bị thương ta sẽ rất mất mặt.
Kiều Tuyết Doanh cắn cắn môi, lại không nói gì.
- Đúng rồi, có thuốc chữa thương không?
Tổ An hỏi, vốn hắn rơi vào trạng thái trọng thương, cũng dựa vào tác dụng của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh để cố chống đỡ, vừa rồi giao thủ với các cung tiễn thủ, lại có mấy chỗ bị thương, hiện giờ máu cũng sắp chảy hết rồi.
Tuy giải quyết được kỵ binh và cung tiễn thủ, nhưng vẫn còn lại năm trăm bộ binh, khi chiến đấu với chúng khó tránh khỏi sẽ bị thương, trạng thái hiện tại của hắn chưa chắc đã chống đỡ được tới cuối cùng.