Chương 369: Giải pháp thực sự của Thiên chi phong ấn
Đặc biệt vừa nghĩ tới đối phương còn là kẻ địch từng hận không thể giết mình cho thống khoái, lại càng thấy sung sướng.
Sửa sang lại cảm xúc một chút, Tổ An đẩy cửa bước vào, Trần Vĩ thì đang bị trói trên một cây cột.
- Cẩu quan, lúc trước nhìn ngươi đã biết không phải người tốt, khẳng định là ngươi cố ý hãm hại chúng ta.
Trần Vĩ nhìn thấy hắn tiến vào, hai mắt lập tức đỏ bừng, giãy giụa muốn lên;ao tới, chỉ tiếc cả người lại bị trói.
Đến từ Trần Vĩ, điểm nộ khí +444!
- Ngoan ngoãn một chút!
Nha dịch ở bên cạnh vung thủy hỏa bổng trực tiếp đánh vào người hắn, sau đó vẻ mặt nịnh nọt nhìn Tổ An.
- Chớ có xúc phạm ngự sử đại nhân.
Tổ An gật đầu, ra hiệu cho bọn họ ra ngoài:
- Ta có lời muốn hỏi hắn, các ngươi ra bên ngoài canh gác đi.
- Vâng vâng vâng.
Những binh lính nha dịch đó đều nối đuôi nhau đi ra.
Kiều Tuyết Doanh cũng đi lên, đóng cửa lại, sau đó cảnh giác nhìn ra bên ngoài, xem có ai tới gần không.
Lúc này Tổ An mới nói với Trần Vĩ:
- Ta biết các ngươi là bị oan.
- Cẩu quan, quả nhiên là ngươi!
Trong ánh mắt Trần Vĩ lộ ra quang mang cừu hận, vừa nghĩ tới phụ thân chết thảm, phụ lão hương thân khác cũng gặp phải đại nạn, hắn liền phẫn nộ không thôi.
Đến từ Trần Vĩ, điểm nộ khí +999!
- Ngươi đừng kích động như vậy, ta là tới cứu ngươi.
Tổ An chậm rãi nói.
- Cứu ta?
Trần Vĩ nhướng mày, lạnh lùng nói.
- Ngươi có hảo tâm như vậy à?
- Trần đại ca, ta... Ca ca ta đúng là tới cứu ngươi.
Lúc này Kiều Tuyết Doanh cũng đi tới khuyên giải.
Nghe thấy nàng cũng nói như vậy, Trần Vĩ nghi hoặc nhìn Tổ An, không nói nữa.
Lúc này Tổ An mới mở miệng nói:
- Ta biết các ngươi bị oan, bởi vì khi thiên thạch hạ xuống ta đã ngay lập tức chạy tới, chữ là đã được khắc sẵn bên trên rồi.
Nghe thấy lời nói của hắn, cả người Trần Vĩ run lên:
- Xong rồi, người toàn thôn chúng ta chết chắc rồi!
Tổ An kinh ngạc nhìn hắn:
- Vì sao ngươi lại nói như vậy?
Hai mắt Trần Vĩ vô thần, cười khổ nói:
- Vốn ta còn nghĩ có thể tra ra ai là người khắc chữ, như vậy chúng ta có lẽ còn có một đường sinh cơ, nhưng dựa theo cách nói của ngươi, chữ đó là trời khắc, Hoàng đế lại há có thể dễ dàng bỏ qua chuyện này? Khẳng định cuối cùng đều đổ hết tội lỗi lên trên người chúng ta, để không khiến lòng người trong thiên hạ đại loạn, đám người chúng ta khẳng định sẽ bị giết diệt khẩu.
Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh không nhịn được mà nhìn Tổ An một cái, cái này trên cơ bản không khác gì phán đoán của hắn.
Tổ An cũng không ngờ tên gia hỏa giống như mãng hán này lại có tâm tư nhẵn nhụi như vậy, thế là liền nói:
- Ngươi đã là người thông minh, ta chỉ cho ngươi một con đường sáng, xem ngươi có gan làm theo hay không.
- Trần mỗ không sợ trời không sợ đất, từ nhỏ lá gan đã lớn rồi!
Trần Vĩ ngạo nghễ nói.
Tổ An cũng có vài phần bội phục, người này ở dưới loại hoàn cảnh như vậy vẫn có loại khí thế này, quả thật là hơn xa người thường.
- Tốt lắm, vậy ngươi nhận tội đi, nói những chữ đó là ngươi khắc.
Tổ An thản nhiên nói.
Kiều Tuyết Doanh vốn cũng đang tò mò xem hắn rốt cuộc có phương pháp gì đẻ cứu người, vừa nghe thấy những lời này lập tức ngây người, thế này không phải là bức tử người ta à?
- Ha ha ha.
Trần Vĩ cũng cười lạnh.
- E là các ngươi không tìm thấy hung phạm, liền cố ý lừa ta làm kẻ chết à?
- Lúc trước còn tưởng rằng các hạ là người thông minh, không ngờ vẫn ngu không ai bằng như vậy.
Tổ An không nhịn được lắc đầu.
- Ngươi!
Trần Vĩ lập tức giận dữ, không ai cam tâm để người khác nói là đồ ngu.
Đến từ Trần Vĩ, điểm nộ khí +256!
Tổ An lạnh lùng nói:
- Ngươi không nghĩ lại mà xem, cho dù ngươi không nhận, vận mệnh của các ngươi vốn cũng là chết chắc rồi; ngươi nhận thì chỉ cần một mình ngươi chết, cái này khó chọn lắm à?
Trần Vĩ cả giận nói:
- Đây chính là tội lớn tru di cửu tộc, sao ta có thể tùy tiện thừa nhận!
Tổ An trả lời:
- Tru di cửu tộc? Theo ta được biết thì mẫu thân ngươi đã chết sớm rồi, mấy năm nay cùng phụ thân sống nương tựa lẫn nhau, vừa rồi phụ thân ngươi cũng đã chết, lấy đâu ra cửu tộc?
Trần Vĩ ngẩn ra, lúc này mới ý thức được hiện giờ nhà bọn họ chỉ còn lại một mình mình.
Suy nghĩ một lúc, Trần Vĩ vẫn lắc đầu:
- Không được, thường ngày trong thôn có không ít người không hòa thuận với nhà chúng ta, xung đột cũng không ít, vừa nghĩ tới ta phải vì đám gia hỏa này mà chết, trong lòng rất bực bội, vì sao ta phải hy sinh bản thân để thành toàn cho bọn họ, vậy không bằng mọi người cùng chết đ.
Tổ An nhướng mày, cái này đúng là có chút khó làm, vốn nhìn người này anh vũ bất phàm, cho rằng hắn có loại khí phách hy sinh cái tôi thành toàn cho tập thể, không ngờ tính cách của hắn giống kiêu hùng hơn, không phải loại anh hùng tình nguyện hy sinh.
Trần Vĩ lại mở miệng:
- Không phải ta tham sống sợ chết, mà là không muốn cứ như vậy chết đi một cách vô thanh vô tức, tráng sĩ không chết thì thôi, đã chết thì phải lưu danh sử sách! Người của thôn chúng ta đã nhất định phải chết, vậy ta sẽ đi liên lạc với bọn họ, nói rõ quan hệ lợi hại, ta có lòng tin có thể liên hợp toàn bộ bọn họ lại khởi nghĩa vũ trang, vừa hay thiên hạ khổ vì Tần lâu rồi, nhất định có rất nhiều người hưởng ứng chúng ta.
- Các hạ hiểu rõ đại nghĩa, hiển nhiên không phải vật trong ao, không bằng chúng ta cùng nhau đồng mưu đại sự! Đến lúc đó vương hầu tương tướng mặc ngươi chọn, tuyệt không chỉ làm một ngự sử.
Một phen lý do thoái thác dõng dạc của đối phương khiến Tổ An cũng có chút nhiệt huyết sôi trào, thầm cảm thán có một số người trời sinh đã có khí chất lãnh đạo, diễn thuyết cực kỳ có sức cuốn hút, Trần Vĩ hiển nhiên chính là loại này, nếu mình mà là người của thế giới này, nói không chừng đã thực sự bị hắn thuyết phục.