Chương 373: Nữ nhân trong thủy tinh quan (2)
Trong lòng Tổ An thầm nói những lời tự cổ vũ cho bản thân, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, hắn phát hiện uy áp trên người không ngờ càng lúc càng nhẹ, cuối cùng thậm chí hoàn toàn có thể bỏ qua.
- Ơ, không ngờ ngươi có thể chống cự được uy áp của Thái A Kiếm?
Bên tai truyền đến thanh âm kinh ngạc của Mị Ly.
- Thái A Kiếm?
Tổ An sửng sốt, cái tên này sao nghe quen tai như vậy, hình như là một trong thập đại danh kiếm trong truyền thuyết.
- Không sai, Thái A Kiếm là một thanh uy đạo chi kiếm, từ Hồng Mông sơ khai đã tồn tại, chỉ có điều vô hình, vô tích, nhưng kiếm khí sớm đã tồn tại trong thiên địa, chỉ chờ đợi thời cơ mà ngưng tụ. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa ba đạo quy nhất, kiếm này mới có thể thành, về sau hai vị chú kiếm đại sư của Sở quốc chúng ta dưới cơ duyên xảo hợp thành công đúc ra kiếm như vậy, Sở Vương thế hệ nào đó từng dựa vào kiếm này diệt thiên quân vạn mã của Tấn quốc.
Trong thanh âm của Mị Ly tràn ngập sự hướng về và sùng kính đối với tiền bối.
- Chỉ tiếc về sau Sở quốc bị Tần quốc tiêu diệt, thanh kiếm này cũng rơi vào trong tay Doanh Chính, cuối cùng ngược lại thành vật trấn áp ta, thế sự chính là châm chọc như vậy.
Tổ An nhìn thanh kiếm trong không trung, lòng thầm nghĩ kiếm này khẳng định khác với thanh kiếm trong lịch sử, cảm giác không giống nhân gian chi kiếm, mà giống với loại thần kiếm được miêu tả trong thần thoại hơn.
Hắn không lập tức đi lấy kiếm xuống, mà là nói:
- Hoàng hậu nương nương, có vấn đề ta một mực có chút nghi ngờ, vạn nhất ta thả ngươi ra, ngươi lại không giữ lời hứa cứu thê tử của ta, thậm chí sang tay giết chúng ta thì sao? Dẫu sao với tu vi của ngươi, chúng ta căn bản là không thể chế hành ngươi được.
- Ngươi không có lựa chọn, Chương Hàm đã đi đến tế đàn, ngươi còn không cứu ta ra, thê tử của ngươi lập tức cùng chết.
Mị Ly lạnh lùng nói.
Tổ An cười lạnh một tiếng:
- Không sai, ta là vội đi cứu lão bà, nhưng lúc này chỉ sợ trong lòng ngươi còn gấp hơn ta? Ngươi bị phong ấn ở đây bao lâu rồi? Một ngàn năm? Hai ngàn năm? Hay là hơn vạn năm? Nếu Bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau muốn tìm người phá phong ấn này để cứu ngươi, là phải đợi mất bao lâu ?
Mị Ly lập tức lâm vào trầm mặc, hiển nhiên tâm tình của nàng không bình tĩnh như biểu hiện từ trước tới giờ:
- Không sai, cơ hội lần này đích xác rất hiếm có, ngươi muốn như thế nào thì mới tin ta?
Lần này tới lượt Tổ An khó xử, hắn không biết có gì có thể ước thúc đối phương, nghĩ đến những kiều đoạn trong kiếp trước, thử hỏi dò:
- Hay là chúng ta định một khế ước chủ tớ đi? Ngươi nhận ta làm chủ, sau này tất nhiên không thể thương tổn tới ta.
- Ha ha ha.
Một trận tiếng cười trắng trợn vang vọng trong cả gian thạch thất, thanh âm lạnh lùng của Mị Ly truyền đến.
- Ngươi là cái thá gì, không ngờ cả gan muốn bản cung nhận ngươi làm chủ? Doanh Chính năm đó cũng không thể khiến bản cung thần phục, huống chi là một tiểu tử chưa dứt sữa như ngươi, ngươi cũng xứng sao?
Mặt Tổ An tối sầm lại:
- Đánh người không đánh vào mặt, đánh mặt đả thương tự tôn, là chính ngươi bảo ta đề ra biện pháp, đề ra rồi ngươi lại nổi giận, ngươi nói xem phải làm thế nào?
Mị Ly nghĩ nghĩ một chút rồi đáp:
- Như vậy đi, ngươi lấy giấy ra hai chúng ta định một khế ước, ước định nghĩa vụ và quyền lợi của mình, ngươi cứu ta ra, ta giúp ngươi cứu thê tử, đồng thời cam đoan không thương tổn tới các ngươi, chắc ngươi biết lực lượng khế ước của thế giới này chứ, cho dù là ta cũng không thể làm trái.
Tổ An nghĩ đến từ khi tới thế giới này đã không phải lần đầu tiên nghe thấy lời thề, khế ước là không thể làm trái, liền gật đầu nói:
- Được! Nhưng hiện tại ta chạy đi đâu tìm giấy?
- Đồ ngu, cứ phải dùng giấy sao? Quần áo của ngươi không thể dùng để viết chữ à? Về phần mực thì trên người ngươi có đầy vết thương, tùy tiện chấm chút máu là được.
Mị Ly hừ lạnh một tiếng.
Tổ An oán thầm không thôi, lão thái bà này đúng là hỉ nộ vô thường, nếu không phải nể tình ngươi là tiền bối, ta đã...
Đáng tiếc hắn suy nghĩ cả nửa ngày, cũng không nghĩ ra mình có thể làm gì ả mạnh hơn mình này.
Cấp tốc viết xong khế ước, Tổ An bỗng nhiên nhướng mày:
- Chỉ có dấu tay của ta, lại không có của ngươi.
- Cầm tới đây, ta đóng dấu tay là được.
Thanh âm của Mị Ly truyền đến.
- Ngươi ở đâu?
Tổ An nhìn chung quanh, thanh âm của nữ nhân này truyền đến từ bốn phương tám hướng, thật sự không rõ vị trí của nàng ta.
- Nói ngươi ngu ngươi lại không tin, phía trước ngươi không phải có thủy tinh quan à?
Mị Ly giận dữ.
Tổ An:
- ...
Bị lão thái bà này chọc giận cho hồ đồ rồi!
Hắn buồn bực đi đến thủy tinh quan, trong lòng lại đang nghĩ, nữ nhân này bị trấn áp ở đây ít nhất mấy ngàn năm, nàng ăn uống ỉa đái thế nào? Không đúng, lâu như vậy chắc sớm đã chết rồi, hiện tại hơn phân nửa đã hóa thành một khối thây khô.
Tiểu gia ta kiếp trước không xem phim kinh dị, lát nữa cảnh trong quan tài đừng quá khiếp người.
Có điều khi hắn đi đến bên cạnh thủy tinh quan, lập tức ngây người, bởi vì trong thủy tinh quan không phải một khối thây khô khiếp người, mà là một nữ nhân, một nữ nhân còn đẹp hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Nữ nhân mặc một thân cung trang màu đen, hai tay đan nhau đặt trước bụng, lẳng lặng nằm trong thủy tinh quan, trên môi có một tia màu đỏ diễm lệ, yêu diễm, mỹ lệ, lờ mờ tỏa ra quang mang nguy hiểm.
Nàng có một khuôn mặt tuyệt mỹ hoàn mỹ không tỳ vết, theo lý thuyết thì ở trong địa cung hàng năm không thấy ánh mặt trời, da thịt trên người chắc hoặc nhiều hoặc ít có chút tái nhợt không bình thường, nhưng ở trên người nàng lại hoàn toàn không có cảm giác này, không biết có phải do cung trang màu đen làm tôn lên không, da thịt lộ ra bên ngoài của nàng còn trắng hơn sữa, đồng thời lại có ánh sáng trong suốt như mỡ dê.