Chương 390: Đồ cùng chủy kiến
- Đáng thương?
Tay "Sở Sơ Nhan" bỗng nhiên dừng lại.
- Đúng vậy, lão bà, ta có thể cam đoan với ngươi, sau này ta tuyệt đối sẽ không đối đãi với ngươi giống như Doanh Chính đối đãi với nàng ta.
Tổ An trầm giọng nói.
- Lời thề non hẹn biển có nói hay tới mấy cũng có ích lợi gì, khi liên quan đến lợi ích thiết thân, không phải là vẫn trở mặt à.
"Sở Sơ Nhan" cười lạnh nói.
Tổ An bỗng nhiên cảm thấy ngữ khí nói chuyện của nàng có chút kỳ quái, thậm chí thỉnh thoảng mang tới cho hắn một loại ảo giác, giống như dưới thân là nữ nhân khác, có điều suy nghĩ này chỉ chợt lướt qua, chỉ cho rằng Sở Sơ Nhan vừa trải qua chuyện như vậy, có chút biến hóa khác với thường ngày cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ đến đây, hắn cũng tự khinh bỉ bản thân:
Vẫn nghĩ tới nữ nhân khác à?
Đẹp không chết người!
- Yên tâm đi, ta thực sự không phải loại người như vậy.
Tổ An chỉ cho rằng là chuyển biến từ thiếu nữ đến nữ nhân, trong lòng có chút lo được lo mất, cho nên an ủi.
- Ha ha, hai ta có thể có xung đột lợi ích gì chứ, của ngươi là của ta, của ta cũng là của ngươi, còn phân chia cái gì.
- Cũng đúng.
"Sở Sơ Nhan" cười khẽ một tiếng.
- Tên gia hỏa ngươi cũng là khéo nói lắm.
Tổ An không nhịn được hôn môi nàng ta:
- Hiện tại chúng ta có thể nói chuyện khác không, hay là chuyên tâm làm chuyện của chúng ta đi?
"Sở Sơ Nhan" nghiêng mặt sang bên, tránh cái hôn của hắn, cảm nhận được biến hóa của thân thể, nàng nhíu mày, vốn tưởng rằng thân thể đã khôi phục, nhưng hiện tại mới ý thức được, động tác của nữ nhân này quá chậm, không ngờ lâu như vậy vẫn chưa sửa chữa phục hồi xong nguyên mạch, vừa rồi cũng không biết đang làm gì!
Rơi vào đường cùng nàng đành phải tiếp tục chịu đựng nam nhân nằm ở trên người nàng, tiếp tục sửa chữa phục hồi cuối cùng.
Thân là hoàng hậu của đế quốc ngày xưa, chuyện như vậy cũng không xa lạ gì, năm đó tiền bối của nàng, Tuyên Thái Hậu Mị Bát Tử, để giải quyết Nghĩa Cừ Nhân xâm phạm biên giới tây bắc, Tuyên Thái Hậu thậm chí không tiếc trao thân cho Nghĩa Cừ Vương, còn sinh hai người con trai cho hắn.
Đợi thực lực của Tần quốc trở nên cường đại, tìm thời cơ dụ Nghĩa Cừ Vương ra để giết, thừa cơ triệt để bình định loạn Nghĩa Cừ.
Cho nên đối với nữ tử hoàng thất đế quốc mà nói, thân thể cũng là một loại vũ khí và công cụ mà thôi, lúc trước tuy nàng không dùng, nhưng không có nghĩa là nàng xa lạ với những cái này.
Huống chi phản bội Doanh Chính, nàng không hề có xiềng xích đạo đức, thậm chí chỉ mong để hắn thấy được một màn này mà tức chết thì càng tốt.
Tổ An ồ lên một tiếng, đối phương không ngờ không cho hắn hôn, trong nháy mắt biểu cảm đó thật sự khiến người ta cảm thấy rất xa lạ.
"Sở Sơ Nhan" lo hắn nhìn ra sơ hở, thế là cố ý tìm đề tài chuyển hướng sự chú ýcủa hắn:
- Ngươi cảm thấy ta và... Và Mị Ly ai xinh đẹp hơn?
- Đương nhiên là ngươi xinh đẹp hơn.
Tổ An không chút do dự đáp.
"Sở Sơ Nhan" :
- ...
- Thật không?
"Sở Sơ Nhan" cười lạnh, móng tay lại không khống chế được mà vươn dài ra.
Tổ An dừng một chút rồi nói tiếp:
- Đương nhiên, câu vừa rồi là cố ý làm cho ngươi vui thôi, kỳ thật Mị Ly đẹp thua gì ngươi, hai người các ngươi là phong cách khác nhau, ngươi lạnh lùng, thanh nhã thoát tục; Nàng thì cao quý uy nghiêm, đồng thời lại có một loại xinh đẹp yêu dị nguy hiểm, không ai giống ai...
Khóe môi "Sở Sơ Nhan" mới hơi nhếch lên, hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời này của hắn, có điều rất nhanh liền nhận thấy gì đó, mày hơi nhíu lại:
- Khi nhắc tới nàng, sao thân thể ngươi lại kích động như vậy?
Tổ An:
- ...
Hắn không ngờ thân thể của đối phương lại mẫn cảm như vậy, biến hóa nhỏ đến thế cũng bị nàng phát hiện, trong nhất thời xấu hổ vô cùng, không biết nên giải thích với nàng thế nào, dẫu sao khi thân thiết với lão bà lại nghĩ đến nữ nhân khác, thật sự là có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
"Sở Sơ Nhan" không nói nữa, chỉ là hai cánh tay nhẹ nhàng ôm hắn.
Cảm nhận được sự mời gọi lặng lẽ của nàng, Tổ An lập tức mừng rỡ, lúc trước đối phương đều là bị động yên lặng để hắn làm, khiến hắn cũng không biết trong lòng đối phương nghĩ gì, hiện giờ đối phương chủ động, tảng đá trong lòng hắn cuối cùngcũng được bỏ xuống, bắt đầu triệt để tấn công.
"Sở Sơ Nhan" trợn mắt lên, trong lòng thầm tức giận, thân thể của nữ tử này quá yếu, ngay cả trình độ như vậy cũng có chút không chống đỡ được.
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +233!
Tổ An sửng sốt, sao còn có Mị Ly? Nàng không phải đã đi rồi ư?
Chẳng lẽ nàng vẫn trốn ở gần rình coi?
Tổ An sợ tới mức vội vàng xoay người nhìn xung quanh, nhưng nào có thấy một nửa cái bóng của Mị Ly?
- Ngươi đang làm gì thế?
Cảm nhận được sự dị thường của hắn.
"Sở Sơ Nhan" không nhịn được hỏi.
- Ngươi nói xem Mị Ly có thể lén lút trốn ở đâu đó rình chúng ta không?
Tổ An nhíu mày hỏi.
Trong lòng "Sở Sơ Nhan" giật thót:
- Chắc là không đâu, không phải vừa rồi nàng đã đi rồi à, vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?
Tổ An lắc đầu:
- Hy vọng là ta đa tâm.
"Sở Sơ Nhan" ừ một tiếng, tứ chi chủ động quấn lấy nam nhân trên người, trong lòng Tổ An nóng lên, nào còn rảnh rỗi mà quản chuyện khác.
Tay nàng lặng lẽ đặt lên eo Tổ An, ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng ấn lên trên một cái, cả người Tổ An lập tức run run, không khống chế được nữa, nguyên dương trong cơ thể triệt để kết hợp với nguyên âm của nàng ta.
Tuy "Sở Sơ Nhan" không ngại lấy thân thể làm công cụ, huống chi đây còn không phải là thân thể nàng, nhưng thân thể này quá yếu, căn bản không phù hợp với cường độ thân thể được Hồng mông chi khí thối luyện của đối phương.