Chương 391: Đồ cùng chủy kiến (2)
Nàng đã bởi vì thân thể không khống chế được mà dẫn tới linh hồn cũng phải chịu trùng kích mãnh liệt, nàng không thích loại cảm giác đối phương muốn nàng sống thì nàng được sống, muốn nàng chết thì nàng phải chết này, huống chi thực lực của đối phương thấp kém như vậy, nếu là năm đó, hắn chính là con kiến mà nàng không thèm nhìn, giờ lại phải cam tâm bị hắn chinh phục.
Người làm công cụ phải có giác ngộ của người làm công cụ, cho nên nàng trực tiếp dùng bí thuật đẩy nhanh thời gian bùng nổ nguyên dương của đối phương, sau đó đẩy nam nhân trên người ra, yên lặng luyện hóa tinh huyết siêu cấp và Hồng mông chi khí vừa hấp thu.
Tổ An vốn định thân thiết ôn tồn với nàng một chút, nào ngờ lại trực tiếp đã bị đẩy ra, trong lòng lập tức có chút trống vắng, chỉ có điều nghĩ lại một chút, Sở Sơ Nhan chắc là thẹn thùng không biết đối mặt với mình thế nào.
Vừa nghĩ như vậy, hắn lập tức cảm thấy bình thường trở lại.
Chú ý thấy Sở Sơ Nhan ngồi xếp bằng ở bên cạnh, dường như đang tu luyện, hắn thầm bội phục, quả nhiên không hổ là kỳ tài tu hành, không bỏ qua bất kỳ một cơ hội tu luyện nào.
Không biết là lúc trước ở địa cung, chiến đấu trong phong ấn quá mệt mỏi, hay là vừa rồi cầy bừa vất vả, lúc này Tổ An cảm thấy một cỗ cảm giác mệt mỏi ập tới, sau đó bất tri bất giác thiếp đi.
"Sở Sơ Nhan" mở mắt nhìn hắn một cái, do dự một chút rồi lại bắt đầu đả tọa, trước tiên vẫn sửa chữa phục hồi nguyên mạch, rồi để linh hồn và thân thể triệt để kết hợp lại đã rồi tính sau.
Cũng không biết ngủ bao lâu, Tổ An bỗng nhiên cảm thấy cổ họng man mát, theo bản năng mở mắt, chỉ thấy Sở Sơ Nhan đã mặc xiêm y, khôi phục cảm giác lạnh lùng thường ngày, lúc này nàng đứng trước thạch đài, giơ trường kiếm trong tay kề lên yết hầu hắn, biểu cảm trên mặt có chút kỳ quái, giống như đang đấu tranh gì đó.
Tổ An đang buồn ngủ lập tức tỉnh lại, hắn không dám lộn xộn, lo lắng sẽ kích thích khiến đối phương hạ sát thủ, vội vàng hỏi dò:
- Lão bà, ngươi làm gì thế?
"Sở Sơ Nhan" lạnh lùng nói:
- Vừa rồi ta đã nói rồi, nếu ngươi dám làm với ta như vậy, ta khỏi rồi sẽ giết ngươi.
Tổ An:
- ...
Cô nãi nãi ngươi đúng là!
Vừa rồi nói vậy, hắn chỉ cho rằng là Sở Sơ Nhan ngượng quá, dưới tình thế cấp bách uy hiếp một chút mà thôi, nào ngờ nàng lại thật sự muốn giết mình.
- Ta khổ cực cứu ngươi, kết quả ngươi lại giết ta, trên đời này sao lại có đạo lý như vậy?
Tổ An không nhịn được kêu oan.
Sắc mặt "Sở Sơ Nhan" ửng đỏ, tức giận nói:
- Ngươi gọi quá trình vừa rồi là vất vả à?
Tổ An cũng cảm thấy có chút được tiện nghi còn khoe mã, ngượng ngùng cười nói:
- Ta là nói chuyện lúc trước cứu ngươi, dẫu sao cũng vất vả, mấy lần thiếu chút nữa thì chết ở bên trong.
"Sở Sơ Nhan" hừ một tiếng:
- Ngươi cũng không cần thiết phải cảm thấy ủy khuất, phải biết rằng vừa rồi ngươi đã được hưởng thụ diễm phúc mà bao nhiêu nam nhân có nghĩ cũng không dám nghĩ, cho dù hiện tại chết cũng không tính là thiệt thòi.
Tổ An lắc đầu:
- Thế cũng không được, ta lại há có thể vì một thân cây mà từ bỏ một mảng rừng rậm, giống như trước kia ngươi nói, ngươi không ngại ta tìm nữ nhân khác, hiện tại ngươi không muốn ở cùng với ta, cùng lắm thì chia tay đường ai nấy đi, việc gì phải nhẫn tâm hạ sát thủ như vậy?
"Sở Sơ Nhan" ngẩn ra, không ngờ giữa vợ chồng bọn họ lại có ước định cổ quái như vậy, càng khiến người ta tức giận hơn là thái độ của Tổ An khi nói tới chuyện này.
Có thê tử còn đúng lý hợp tình tìm nữ nhân khác?
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +404!
Lại thu được điểm nộ khí của Mị Ly, Tổ An biến sắc, không nhịn được nhìn Sở Sơ Nhan ở đối diện một cái, trong lòng như hiểu ra gì đó.
- Nam nhân như ngươi còn sống cũng là họa hại cho nữ nhân, ta phải thay trời hành đạo.
"Sở Sơ Nhan" nói xong, trường kiếm trong tay trực tiếp đâm tới đối phương, nàng biết với thực lực của Tổ An, tuyệt đối không thể tránh được.
Nhưng thế sự chính là kỳ diệu như vậy, một kiếm thế ắt phải thành công này của nàng không ngờ lại đâm hụt.
Nàng lạnh lùng nhìn đối phương:
- Ngươi né trước à?
Vì sao đối phương lại biết nàng thật sự muốn hạ sát thủ? Cơ hồ là khi nàng còn chưa xuất kiếm đã tránh sang bên trước, một kiếm này tất nhiên không đâm trúng hắn.
Tóc gáy cả người Tổ An dựng đứng lên, nhìn nữ nhân vừa rồi còn như keo như sơn, miệng nói khẽ:
- Hoàng hậu tỷ tỷ, thì ra là ngươi!
"Sở Sơ Nhan" ngẩn ra, không nhịn được hỏi:
- Sao ngươi biết là ta?
Với tu vi và thân phận của mình, nàng khinh thường không thèm biện giải, dù sao theo nàng, mình đã nắm chắc thắng lợi, đối phương đã không thể lật mình.
Nghe thấy nàng thừa nhận, tim Tổ An triệt để chìm vào đáy cốc, hắn đương nhiên sẽ không nói với đối phương hệ thống điểm nộ khí của mình có công năng nhìn thấu tên thật:
- Ngươi làm gì Sơ Nhan rồi?
- Nàng ta? Đương nhiên là chết rồi.
"Sở Sơ Nhan" nhấc tay áo nhìn bàn tay trắng nõn trước mắt.
- Không thể không thừa nhận, thân thể này của nàng thật sự rất không tồi, trừ hơi yếu một chút, nhưng tư chất thượng giai, bộ dạng lại đẹp, cũng miễn cưỡng có thể làm thân thể mới của ta.
Nghe thấy Sở Sơ Nhan đã chết, cả người Tổ An lập tức lạnh toát, cuối cùng cũng có phản ứng:
- Thì ra vừa rồi ngươi dạy nàng đoạn khẩu quyết đó là lòng mang ý xấu!
- Không sai, đoạn khẩu quyết đó là bí thuật ta biết được trong một lần cơ duyên xảo hợp, nàng dựa theo khẩu quyết vận chuyển, rất dễ triệt để buông lỏng thể xác và tinh thần, thần chí cũng sẽ trở nên yếu ớt, linh hồn của ta tiến vào thân thể nàng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.