Chương 399: Người ấy hai mặt (2)
Hắn cũng có chút bội phục mình, rõ ràng sắp chết đến nơi rồi, không ngờ còn có tâm tình mà nghĩ tới những cái này.
Mị Ly hóa thành một đạo thiểm điện, lại lao về phía hắn, lúc này Tổ An cũng tích góp được một chút khí lực, giơ Thái A Kiếm lên nghênh đón.
Bùm!
Không có gì bất ngờ xảy ra, Tổ An lại bị đánh bay, khí lực to lớn như vậy đánh vào chỗ yếu hại, theo lý thuyết thì tuyệt không có hy vọng sống sót.
Nhưng Mị Ly lại không dám khinh thường, không còn nhìn về phía nơi khác như lúc trước, mà là nhìn hắn chằm chằm.
Quả nhiên, Tổ An lại run rẩy đứng lên.
- Hoàng hậu tỷ tỷ, dùng sức chút đi!
Ánh mắt Mị Ly lạnh lùng, thân hình lóe lên, Tổ An bị vạn kiếm xuyên tim.
Nhưng qua một lúc, Tổ An ở trong vũng máu lại giãy giụa đứng lên:
- Dùng sức vào!
Bùm !
Đáp lại hắn là một kích trí mạng.
- Hoàng hậu tỷ tỷ, sao ngươi yếu như đàn bà thế, à không đúng, ngươi vốn chính là đàn bà.
Bùm !
- Dùng sức!
Bùm!
...
Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh nước mắt sớm đã che mờ hai mắt, nàng gào khóc bảo Tổ An đừng khiêu khích nữ ma đầu đó nữa, tiếc Tổ An căn bản không nghe.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy không biết bao nhiêu lần, Mị Ly bỗng nhiên dừng tay, ánh mắt lộ ra một chút thần sắc phức tạp:
- Không thể không nói, tuy thực lực của ngươi nhỏ yếu, nhưng nghị lực và sự uy vũ bất khuất trong lòng đúng là đương thời không có mấy ai có thể so được, chẳng trách có thể thu phục được uy đạo chi kiếm Thái A.
- Đáng tiếc vẫn không đánh lại ngươi.
Tổ An thở dài một tiếng, tuy hắn bởi vì có Phú Bà Khoái Nhạc Cầu, tạm thời không có nguy hiểm tới tính mạng, nhưng chênh lệch thực lực quá lớn, hắn căn bản không có sức phản kích.
- Thôi, dũng khí và nghị lực của ngươi khiến ta có chút thưởng thức, bị nam nhân như ngươi... Khụ khụ.
Trên mặt Mị Ly hiện lên một chút đỏ ửng.
- Hiện tại nghĩ lại cũng không phải chuyện không thể chấp nhận, hôm nay bỏ qua cho các ngươi, chúng ta sau này không gặp lại.
Nói xong xoay người muốn đi, ai ngờ phía sau lại truyền đến thanh âm của Tổ An:
- Đợi đã, ngươi buông tha cho ta, ta lại không buông tha cho ngươi, trả lại lão bà cho ta!
Hắn biết, nếu để Mị Ly cứ như vậy mà đi, ý thức còn sót lại của Sở Sơ Nhan không bao lâu nữa sẽ triệt để bị nàng xóa đi, lúc đó Sở Sơ Nhan thật sự sẽ chết.
Mị Ly quay đầu, trong ánh mắt hiện ra một tầng sát khí:
- Đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của bản cung!
Năm đó luật pháp Đại Tần khắc nghiệt, nàng thân là hoàng hậu dưới một người trên vạn người, tuy không tàn bạo như Doanh Chính, nhưng cũng đã sớm tạo thành thói quen coi sinh mệnh như cỏ rác, cho dù là tâm phúc đi theo nàng nhiều năm, nếu thực sự chọc giận nàng, cũng sẽ giết mà không thèm chớp mắt.
Phải biết rằng lúc trước Tổ An "Mạo phạm" nàng như vậy, dưới tình huống bình thường lăng trì xử tử cũng không giải được mối hận trong lòng, hiện tại bị sự kiên cường của hắn thuyết phục, muốn thả cho hắn một con đường sống, nào ngờ hắn lại không cảm kích!
Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh cũng vội vàng nói:
- A Tổ, ngươi đã tận lực rồi, nếu Sở tiểu thư biết, khẳng định cũng sẽ rất vui mừng, ngươi đừng kiên trì nữa, không có bất kỳ ý nghĩa gì đâu.
Nàng biết chênh lệch thực lực giữa hai bên là bao lớn, Tổ An vô số lần đứng lên đã là kỳ tích rồi, nhưng người chung quy sẽ chết, huống chi hắn căn bản không thể tạo thành một chút thương tổn nào cho Mị Ly, còn kiên trì nữa cũng không có ý nghĩa?
Tổ An lắc đầu, gằn từng chữ:
- Đó là lão bà của ta, vừa rồi ta đã động phòng hoa chúc với nàng, lại há có thể trơ mắt nhìn nàng chết một cách không minh bạch như vậy!
- Một khi đã như vậy, ta sẽ thanh toàn cho các ngươi.
Trong lòng Mị Ly cảm thấy bực bội, nàng xuất thân hoàng gia, lại thêm chuyện với Doanh Chính, khiến nàng chưa bao giờ tin tình yêu cái gì, nhưng một màn trước mắt này giống như làm dao động nhận thức trước nay của nàng, vì sao thứ nàng không có được, nữ nhân khác lại có thể có được một cách dễ dàng như vậy?
Nếu đã thế, vậy tự tay hủy diệt đi.
Thân hình nàng cơ hồ là thuấn di đi tới trước mặt Tổ An, Tổ An vội vàng rút kiếm, đáng tiếc hắn bị thương nặng như vậy, cho dù có Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh không ngừng sửa chữa phục hồi, hiện tại cũng chỉ có thể miễn cưỡng khiến hắn đứng được mà thôi, sử kiếm là chuyện không thể.
Đầu ngón tay Mị Ly búng một cái, Thái A lúc trước một mực ở trong tay hắn cuối cùng bay ra hơn một trượng, cắm sâu vào mặt đất.
Ngay sau đó tay nàng tóm cổ hắn, móng tay dài đã hơi đâm vào cổ hắn, máu tươi chảy ra nhuộm ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của nàng thành một tầng màu đỏ yêu diễm.
Nàng lạnh lùng nói:
- Ta không rõ vì sao ngươi một mực không chết, có lẽ ngươi có kỹ năng đặc thù gì đó, hoặc ngươi là chủng tộc đặc thù, nhưng cho dù là sinh vật bất tử, chỗ yếu hại của chúng cũng đều ở trên đầu.
- Vừa rồi ta một mực thủ hạ lưu tình, tuy biết nhưng cũng không vào tay từ phương diện này, nhưng ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy thì đừng trách ta.
- Ta cũng không tin, vặt đầu ngươi xuống, ngươi vẫn sống được!
Lúc này Tổ An cũng đang tò mò chuyện này, nếu đối phương thực sự vặn đầu hắn xuống, tác dụng của Phú Bà Khoái Nhạc Cầu còn có hiệu lực hay không?
Nếu có thể, là có hiệu lực thế nào, để đầu hắn liền lại với thân thể à?
Nhưng vạn nhất đối phương bóp nát như dưa hấu, trực tiếp đánh nổ đầu ta thành bã thì sao, chẳng lẽ vẫn có thể sống lại sao?
Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt Tổ An lập tức trở nên khó coi.
Chú ý thấy vẻ sợ hãi trong mắt hắn, Mị Ly cười lạnh một tiếng, đang muốn triệt để vặn đầu hắn xuống, bỗng nhiên cả người cứng đờ, tay lập tức dừng lại.