Chương 405: Ta vẫn chưa chơi đủ đâu (2)
Tổ An đang tập trung ý chí chữa thương, nào có phòng bị?
Kiều Tuyết Doanh và Sở Sơ Nhan lại không ngờ nàng sẽ đột nhiên xuất thủ, muốn ngăn cản đã không kịp, trơ mắt nhìn Thái A Kiếm đâm vào trong cơ thể Tổ An.
- Ngươi làm gì thế!
Hai nàng đồng thời kinh hô, Sở Sơ Nhan lại muốn lao lên động thủ.
Thanh âm của Mị Ly đã vang lên:
- Để đẩy nhanh tốc độ đột phá của Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh, tượng binh mã bên kia đã sắp không kiên trì được rồi.
Nghe thấy nàng nói vậy, mấy người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những tượng binh mã đó đang chém giết với oán linh, nhưng oán linh từ trong đầm nước lao ra càng lúc càng nhiều, nhân số của tượng binh mã thì càng lúc càng ít.
- Yên tâm, ta xuống tay có chừng mực, không lấy tính mạng của hắn đâu.
Mị Ly vừa nói, lại đâm kiếm vào một chỗ khác trên thân thể của hắn.
Sở Sơ Nhan:
- ...
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Tổ An hít một hơi lạnh:
- Ngươi không phải là thừa cơ quan báo tư thù chứ.
- Thế thì sao, ngươi lừa ta thảm thế này, cho ngươi chịu chút thương tổn da thịt thì có sao.
Trong thanh âm của Mị Ly có thêm một chút đắc ý, vừa rồi đâm hắn mấy kiếm, tâm tình rõ ràng là tốt hơn nhiều.
Tổ An:
- ...
Không ngờ nữ nhân này lại thản nhiên thừa nhận.
Nhưng hắn cũng đành bất lực, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ vận hành của Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh, sớm đột phá để tránh không ngừng phải chịu nữ nhân này độc hại.
Lại qua một lúc, cả người hắn bỗng nhiên chấn động, lập tức trở nên thoải mái, tiến vào một trạng thái kỳ diệu.
Hắn giống như về tới loại trạng thái lúc mới xuyên qua, chung quanh là một mảng hỗn độn, không nhìn thấy gì, không cảm thấy gì, đừng nói là đau đớn, ngay cả tay chân mình cũng không cảm giác được.
Chung quanh là yên tĩnh tuyệt đối, không có thanh âm gì.
Đồng thời cũng là hắc ám tuyệt đối, bất kể hắn nỗ lực mở to hai mắt như thế nào, vẫn không nhìn thấy một tia sáng nào.
Qua một lúc, ở nơi nào đó xa xôi đột nhiên hiện ra một chút quang mang rực rỡ, hắn không thể dùng từ ngữ để hình dung chút quang mang này sáng tới mức nào, trong ấn tượng thứ sáng nhất từng thấy chính là mặt trời, nhưng so sánh với chút quang mang này thì lại giống như ánh sáng của đom đóm.
Quang mang đó không lâu sau liền dùng tốc độ cực nhanh khuếch tán ra, ngay sau đó thế giới chỗ hắn không còn là hắc ám, chung quanh cũng không còn là một mảng hỗn độn. …
Khi hắn đang muốn nhìn kỹ, quang mang đã khuếch tán đến vị trí của hắn, sau đó lập tức tỉnh lại.
Vừa rồi chính là... Cảnh tượng Hồng Mông sơ khai sao?
Tổ An bỗng nhiên ngây ra, hắn cảm thấy không khí chung quanh thơm ngọt hơn lúc trước, một cỗ Hồng mông chi khí ôn hòa cổ xưa ùa về phía hắn, nếu nói lúc trước chỉ có thể nỗ lực tìm kiếm Hồng mông chi khí ít tới đáng thương ở chung quanh, hiện tại căn bản là không cần hắn tốn công, Hồng mông chi khí chủ động tới gần hắn, tốc độ hấp thu lại nhanh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần.
Ngay cả Sở Sơ Nhan và Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh cũng có thể nhìn thấy huyết nhục của hắn đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
- Ơ, không ngờ nhanh như vậy đã đột phá rồi, ta còn chưa chơi đủ mà.
Trong thanh âm của Mị Ly tràn ngập vẻ tiếc nuối, giống như có chút chưa tận hứng.
Tổ An:
- ...
- Mau nói phải tinh lọc thế nào đi!
Tổ An nghiêm mặt nói.
- Ngươi dùng Hồng mông chi khí bám vào Thái A Kiếm, đâm trúng người chúng là có thể tinh lọc.
Mị Ly đáp.
Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh vội vàng hỏi:
- Nhưng bên kia đang hỗn chiến kịch liệt như vậy, với tu vi của hắn, tùy tiện một chút dư ba chiến đấu cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của hắn rồi.
Cho dù nàng tận hết khả năng hạ thấp thực lực của Tổ An, nhưng trong giọng nói lại vẫn lộ rõ vẻ quan tâm.
Mị Ly thong dong điềm tĩnh đáp:
- Tay hắn cầm uy đạo chi kiếm, những tượng binh mã này không công kích hắn nữa, về phần những oán linh đó, Hồng mông chi khí tầng thứ hai là khắc tinh thiên nhiên của chúng, càng không thể tạo thành uy hiếp đối với hắn.
Lúc này Kiều Tuyết Doanh mới yên lòng, Sở Sơ Nhan thì nghĩ xa hơn:
- Nhưng những oán linh đó ước chừng có tới hai mươi vạn, hắn cầm kiếm đâm từng con thì lúc nào mới xong.
Mị Ly đáp:
- Yên tâm đi, nhanh thôi.
Tổ An lại nghĩ tới một vấn đề khác:
- Tuy Hồng mông chi khí trong Địa cung này nồng đậm hơn nơi khác, nhưng dẫu sao cũng có cực hạn của nó, lại thêm tốc độ hấp thu của ta bị hạn chế, muốn tinh lọc mươi vạn oán linh, sợ rằng không chống đỡ được lâu như vậy.
- Cái này thì ngươi có thể yên tâm, trong cơ thể những oán linh đó vốn có chứa đựng Hồng mông chi khí nhất định, ngươi sẽ không ngừng có được bổ sung, không bao giờ hết cả.
Mị Ly giải thích.
- Đồng thời ngươi còn có thể lợi dụng Hồng mông chi khí ở xung quanh để tu bổ thương thế trên người ngươi, phải biết rằng với thương thế hiện tại của ngươi, nếu đổi thành người khác, chết mười lần cũng có thừa.
Tổ An gật đầu, đây là dựa vào Phú Bà Khoái Nhạc Cầu chống đỡ, hiện giờ tính toán thời gian, tác dụng của nó sắp mất đi hiệu lực, hiện tại hắn vẫn nhớ rõ đau đớn truyền đến lúc bị roi quất sau khi Phú Bà Khoái Nhạc Cầu mất đi hiệu lực, hắn không muốn thể hội một lần nữa, phải tranh thủ thời gian tận hết khả năng khôi phục thương thế.
Thế là hắn xách Thái A Kiếm sải bước về phía đầm nước, giống như là cảm thấy sự tồn tại của Thái A Kiếm, tượng binh mã ở ven đường đều tránh ra, rất nhanh hắn liền đi tới tuyến đầu hai bên giao chiến.
Cảm thấy sinh linh có huyết nhục xuất hiện, những oán linh đang giao chiến với tượng binh mã giống như cá mập trong biển lớn ngửi thấy mùi máu tươi, đều rít lên lao về phía hắn.