Chương 449: Hàng đền tiền
- Chắc... Có thể.
Tổ An nhớ lại biện pháp Mị Ly dạy hắn, cũng không giống như đang lừa đảo.
- Cái gì gọi là chắc, rốt cuộc là có được hay không?
Sở Hoàn Chiêu quýnh lên.
- Được!
Tổ An cũng nghiêm mặt đáp.
- Được, vậy ta đi nói với mẹ.
Sở Hoàn Chiêu xoay người vào nhà, không lâu sau, bên trong vang lên tiếng cãi nhau.
Nghe đại khái thì chắc chính là Sở Hoàn Chiêu kiên trì muốn để hắn trị liệu, mà Tần Vãn Như thì kiên quyết từ chối.
Cuối cùng Sở Hoàn Chiêu lau nước mắt chạy ra, cấp tốc nói với Tổ An một câu:
- Yên tâm, ta sẽ cứu tỷ tỷ cho ngươi.
Nói xong liền chạy vào trong màn đêm.
Tổ An không hiểu ra sao, đây là nàng ta có ý gì.
Đúng lúc này, Tần Vãn Như đã nổi giận đùng đùng chạy ra:
- Ngươi rốt cuộc cho Tiểu Chiêu ăn mê dược gì, khiến nàng ta lại bênh ngươi chằm chặp như vậy?
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +678!
Tổ An xòe tay, lộ ra biểu cảm vô tội cũng trúng đạn:
- Lời này từ đâu mà có? Hơn nữa, Tiểu Chiêu cũng không còn nhỏ, tự có sức phán đoán của mình, nào có dễ bị lừa như vậy.
- Nhìn thấy bộ dạng mồm mép láu lỉnh của ngươi là ta thấy ghét rồi, lúc trước không biết lừa gạt Nhan nhi của ta thế nào, hiện tại lại muốn lừa Tiểu Chiêu của ta, không có cửa đâu!
Tần Vãn Như chỉ vào hắn nổi giận nói.
- Ta biết trong Minh Nguyệt Thành này có không ít người có chủ ý với hai tỷ muội bọn họ, nếu ngươi cũng dám có suy nghĩ này, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn.
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +777!
Thần sắc Tổ An trở nên lạnh lùng:
- Ngươi nói đủ chưa!
Hắn đã bực mình rồi, nữ nhân này không biết có phải bất mãn với tình dục cho nên dẫn tới tính tình nóng nảy như vậy không, mỗi lần đều không hỏi xanh đỏ đen trắng đã mắng mình loạn cả lên, hắn đã chịu đủ rồi.
- Ngươi... Ngươi...
Tần Vãn Như, ngẩn người hiển nhiên không ngờ đứa con rể trước kia ở trong phủ luôn ngoan ngoãn vâng lời không ngờ lại dám nói với mình như vậy.
Nàng ta đang muốn phát tác, phía sau truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của nha hoàn:
- Phu nhân, tiểu thư tỉnh rồi.
Tần Vãn Như hung hăng lườm hắn một cái:
- Đợi lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi sau!
Nói xong xách váy cấp tốc chạy vào trong phòng.
Tổ An do dự một chút, không đi vào, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi xác định Sơ Nhan tạm thời không chết được chứ?
Mị Ly ừ một tiếng:
- Tuy bệnh tình của nàng ta nguy kịch, nhưng một hai ngày thì đích xác không chết được.
Lúc này Tổ An mới yên lòng, cấp tốc quay về phòng mình, tìm Thành Thủ Bình đến, bảo hắn vào kho dược liệu của phủ tìm một số dược liệu và vật thiết yếu sau này cần dùng đến.
Đường đường là phủ công tước, những vật tư này vẫn có thừa.
Sau đó hắn tìm một người giả, trong đầu nhớ lại và ôn tập thứ lúc trước Mị Ly dạy cho.
Cho dù thiên tư của hắn hiện giờ có cao tới đâu, nhưng trước kia chưa từng có kinh nghiệm y thuật, rất nhiều thứ đầu biết mà tay không biết, nên cần luyện tập làm quen một phen.
- Ngươi đang làm gì thế?
Đúng lúc này, một thanh âm vang lên.
Tổ An giật thót, vội vàng quay người, phát hiện không biết Mễ lão đầu đã đứng ở cửa từ khi nào.
- Ngài tới rồi à.
Tổ An vội vàng hành lễ.
Mễ lão đầu nhìn lướt qua người giả đó, có chút nghi hoặc nói:
- Ngươi đang học y à?
Tổ An ngượng ngùng cười nói:
- Có chút tò mò, tùy tiện luyện tập một chút.
- Muốn sớm ngày cởi bỏ phong ấn ở chỗ đó sao.
Mễ lão đầu lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc.
- Nghe nói ngươi và nữ nhi của Kỷ thần y có quan hệ không tồi, đừng để bị nàng ta dẫn nhầm đường, phong ấn của ngươi là ngoại lực không thể loại trừ, cứ từng bước dựa theo đề thăng tu vi mà ta nói, sớm ngày tu đến đại tông sư.
- Tiền bối giáo huấn rất phải.
Tổ An không nói chuyện mình đã khôi phục với hắn, không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy mình không nói thì tốt hơn.
- Nghe nói ngươi ở hậu sơn của học viện một chiêu bức lui công tử Thạch gia, xem ra ngươi ở trong Dao Quang Bí Cảnh cũng có một đoạn kỳ ngộ à.
Mễ lão đầu tò mò quan sát hắn.
Tổ An cung kính đáp:
- Cũng là gặp may, tìm được một gốc Vô Tung Huyễn Liên, đề thăng một chút tu vi.
- Vô Tung Huyễn Liên!
Hô hấp của Mễ lão đầu trở nên dồn dập.
- Ngươi ăn hết rồi à?
Tổ An lắc đầu:
- Không, đại bộ phận là vì cứu Sở tiểu thư nên cho nàng ta ăn rồi.
- Hồ đồ!
Mễ lão đầu tức giận đến vỗ đùi, kích động đứng lên.
- Sao ngươi không tự mình ăn.
Đến từ Mễ Liên Anh, điểm nộ khí +250!
Tổ An ngẩn ra, vốn tưởng rằng hắn là vì mình không mang Vô Tung Huyễn Liên về cho hắn mà tức giận, nào ngờ đối phương lại tức vì mình không ăn.
Hắn đã quan tâm ta như vậy, có phải ta hiểu lầm hắn không?
- Lúc ấy Sở tiểu thư đang mạng như chỉ mành treo chuông, hơn nữa nguyên mạch bị hủy hết, chúng ta là vợ chồng, không thể thấy chết mà không cứu.
Tổ An đáp.
- Vợ chồng?
Mễ lão đầu cười lạnh.
- Giữa ngươi và nàng ta là quan hệ gì tự ngươi không rõ à? Trong phủ này có ai thực sự coi ngươi là cô gia không?
Tổ An thầm dè bỉu, kỳ thật vẫn có, ít nhất thì có Sở Hoàn Chiêu và Thành Thủ Bình, về phần suy nghĩ thực sự của Sở Sơ Nhan hiện giờ, hắn cũng không quá xác định, có điều hai người đã có đụng chạm da thịt, ít nhất cũng coi như là một nửa đi.
Mễ lão đầu giận lắm, nói:
- Hơn nữa, thân thể của ngươi là tình huống gì ngươi lại không rõ sao, ngươi không thể giao hợp, không ngờ còn thương hương tiếc ngọc như vậy!
Đến từ Mễ Liên Anh, điểm nộ khí +666!
Tổ An:
- ...
Đại ca, đánh người không đánh vào mặt, nếu là mình trước kia, sợ rằng đã vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết rồi, may mà hiện giờ đã triệt để khôi phục, hắn cũng không còn để ý tới thương tổn ngôn ngữ như vậy nữa.