Chương 475: Trả thù (2)
Kỷ Đăng Đồ nghĩ thấy cũng đúng, nếu nhìn thấy mà cương lên, ở trước mặt mọi người, mình cũng không tiện làm gì, cứ để sau khi trở về trốn ở trong phòng chậm rãi thưởng thức, một khi nổi hứng, có thể trực tiếp kéo màn, sau đó...
Nhìn thấy bộ dạng như lấy được chí bảo của hắn, Tổ An thầm cười lạnh, thoại bản này có chút đặc thù, nội dung rất nước tiểu.
Loại thoại bản tầm thường, ví dụ như bản lần trước cho Kỷ Đăng Đồ, cho dù có tình tiết đội mũ xanh, nhưng góc nhìn thứ nhất cơ bản là ở bên nữ chủ và những tên lông vàng đó, nam chủ chỉ là người công cụ đáng thương.
Nhưng bản này thì khác, từ đầu tới cuối đều là loại phương pháp sáng tác thoại bản chính thống, hoàn toàn là thị giác của nam chủ, bất tri bất giác liền thay vào thân phận của nam chủ, sau đó chờ khi phát hiện tình tiết xanh mượt, muốn rời khỏi đã không kịp.
Bên trong có các loại tình tiết kịch tính, nam chủ có các loại hy vọng lật bàn, cho tới về sau cho ngươi tràn ngập chờ mong xem tiếp, lập tức là một mảng thảo nguyên xanh mượn ùa tới.
Trừ số ít người tính cách biến thái, xem loại văn này vẫn cảm thấy thỏa mãn ra, đại đa số người bình thường nhìn thấy loại này, hoàn toàn khiến người xem bực bội, nói không chừng còn có khả năng sinh ra ám ảnh tâm lý, suy sụp trên tinh thần.
Ai bảo Kỷ Đăng Đồ này vừa rồi bắt nạt mình như vậy, cũng coi như là cho hắn một bài học.
Nghĩ đến bộ dạng chán sống của Kỷ Đăng Đồ sau khi xem xong, trên mặt Tổ An không nhịn được mà lộ ra nụ cười.
- Tiểu tử ngươi đang cười cái gì thế?
Kỷ Đăng Đồ nghi hoặc nhìn hắn.
- Không có gì, chỉ nghĩ đến sau khi phong ấn được giải trừ thì có chút cao hứng thôi.
Tổ An giải thích.
- Đích xác là đáng để cao hứng.
Kỷ Đăng Đồ lập tức cảm thấy thoải mái, lúc này hai người đã ra khỏi Sở phủ, hắn kéo Tổ An đi tới một nơi hẻo lánh.
- Đúng rồi, lần trước ngươi tìm thấy quần áo lót của Tần Vãn Như, còn có thể kiếm cho ta một bộ nữa không.
- Lần trước không phải cho ngươi rồi à?
Tổ An nhíu mày nói, nhắc tới việc nàylại thấy không vui, lúc trước tên gia hỏa Tuyết Nhi đó hoàn toàn là nhân vật phản diện, chỉ mong nàng ta chết sớm mau siêu sinh, cho nên mượn quần áo của nàng ta để thay thế, nào ngờ hai người về sau lại biến thành thân mật như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức lại buồn bực, thiệt to rồi.
- Lần trước ta vừa cầm về liền bị tiểu di của Tiểu Hi thu đi rồi...
Kỷ Đăng Đồ oán hận nói, bản thân tiểu di tử này của mình cũng không thiện lương chút nào!
- Thật không?
Tổ An ngoài mặt thì tiếc nuối thay hắn, trong lòng lại vui như nở hoa, mỹ nhân hiệu trưởng hay lắm, lần sau tìm cơ hội cám ơn nàng ta!
- Ngươi lại thử tìm giúp ta đi, nếu có thể thành công kiếm cho ta một bộ, ngươi muốn cái gì ta cũng đáp ứng!
Giống như lo lắng hắn không tận tâm làm việc, Kỷ Đăng Đồ vỗ ngực hứa.
- Chiêu bài Kỷ Đăng Đồ này vẫn đáng chút tiền, trên đời này không biết có bao nhiêu người muốn ta nợ nhân tình, ta lại khinh thường không thèm.
Tổ An oán thầm không thôi, ta đi trộm quần áo lót của mẹ vợ cho ngươi? Bị phát hiện thì không phải bị đánh chết à, đặc biệt là tương lai phải đối mặt với Sở Sơ Nhan như thế nào?
Có điều chú ý thấy từ ngữ trong lời nói của hắn:
- Thật sự ta muốn cái gì cũng đáp ứng à?
Người này xem ra quả nhiên là si mê Tần Vãn Như đã lâu, đã vậy còn rất chịu bro vốn, nếu một bộ quần áo rách có thể đổi được Kỷ Tiểu Hi đáng yêu ngây thơ đó về, cũng đáng để mạo hiểm một chút.
- Cái gì cũng đáp ứng.
Kỷ Đăng Đồ bỗng nhiên ngây ra, giống như đoán được tâm tư của hắn, lập tức bổ sung.
- Trừ nữ nhi của ta.
- Ta là người như vậy sao!
Tổ An chính khí lẫm liệt nói, trong lòng lại đang kỳ quái, sao người này cùng nghĩ tới một điểm với hắn thế, chẳng lẽ mọi người đều là cùng một loại người sao.
- Được. Quyết định vậy đi.
Hôm nay tới Sở phủ, không chỉ răn dạy Sở Trung Thiên đối thủ nhiều năm giống như răn dạy con cháu, còn có được một bộ thoại bản mới, đã thế lại còn làm được một giao dịch như vậy.
Tâm tình của Kỷ Đăng Đồ lập tức rất tốt, vươn tay ra phất vạt áo ra sau, ngẩng đầu ưỡn ngực đi trên đường, giống như cảm thấy mình là người đẹp nhất vậy.
Hoàn toàn trái ngược với tâm tình cao hứng của hắn lúc này, trong thư phòng biệt viện của Thạch gia ở Minh Nguyệt Thành, Thạch Côn vẻ mặt thấp thỏm đi tới đi lui trong phòng.
Bỗng nhiên cửa vang lên tiếng gõ, thường ngày hắn đều là Lã Vọng buông cần để hạ nhân đi mở cửa, hiện tại lại một giây cũng không chờ được, sải bước chạy tới mở cửa ra:
- Thế nào, tìm thấy Thạch tiên sinh không?
- Không, chúng ta đã tới tất cả những nơi có thể, vẫn không tìm thấy Thạch tiên sinh.
Thủ hạ đó thần sắc ngưng trọng nói.
- Sao có thể?
Thạch Côn lẩm bẩm nói, thất tha thất thểu lui về phía sau vài bước, ngã ngồi xuống ghế.
Ngày hôm qua hắn phái Thạch Nhạc Chí đi tróc nã phản đồ Kiều Tuyết Doanh, sau đó ở trong phòng lòng đầy chờ mong đợi hưởng dụng công chúa tinh linh đó.
Kết quả một đi không trở lại, đến về sau hắn bất tri bất giác ngủ thiếp đi, buổi sáng khi tỉnh lại, đối phương vẫn chưa về.
Phản ứng đầu tiên của hắn là nổi trận lôi đình, chỉ nghĩ là Thạch Nhạc Chí thấy sắc nảy lòng tham, đưa Kiều Tuyết Doanh tới một nơi vắng vẻ để tự mình hưởng dụng rồi.
Dẫu sao ngày hôm qua khi xuất môn, đối phương chính là mang theo mê tình dược đặc chế của Thạch gia, đủ để khiến trinh nữ biến thành đãng phụ, Tuyết Nhi lại xinh đẹp như thế, trong nhất thời không nén có cũng muốn thử.
Có điều chờ hắn tỉnh táo lại phủ định loại suy đoán này, Thạch Nhạc Chí ở Thạch gia nhiều năm, xưa nay luôn trung thành và tận tâm, hơn nữa hắn biết cái giá phải trả nếu phản bội Thạch gia, tuyệt sẽ không ngu xuẩn như vậy.