Chương 474: Trả thù
Kỷ Đăng Đồ cười hỏi.
Tổ An:
- ...
- Đúng rồi, nghe người Sở gia nói ngươi cho Sở Sơ Nhan ăn Vô Tung Huyễn Liên, ngươi thực sự không tiếc à.
Kỷ Đăng Đồ lộ ra nụ cười quỷ dị.
- Thứ đó của ngươi khôi phục chưa?
- Đu hỏi nữ nhi của ngươi ý, nàng ta biết đấy.
Tổ An tức giận nói.
Kỷ Đăng Đồ:
- ...
- Ngươi nói gì?
Thanh âm nghiến răng nghiến lợi truyền đến.
Đến từ Kỷ Đăng Đồ, điểm nộ khí +999!
Một cỗ uy áp cường đại bao phủ trên người Tổ An, khiến hắn lập tức không thể động đậy.
Kỷ Đăng Đồ túm lấy cổ áo hắn xách lên:
- Ngươi đã làm Tiểu Hi?
- Đại ca, đừng kích động, đừng kích động.
Tổ An nào có ngờ được hắn lại có phản ứng mạnh như vậy, oan uổng nói.
- Ta không làm gì nàng ta cả.
- Vậy vì sao thứ đó của ngươi đã khôi phục hay chưa, ngươi lại bảo ta đi hỏi nàng ta?
Trong ánh mắt Kỷ Đăng Đồ lấp lánh quang mang nguy hiểm, hoàn toàn khác với hình tượng cà lơ phất phơ lôi thôi lếch thếch thường ngày.
- Bởi vì lúc trước nàng ta từng hỏi ta, ta đã nói chân tướng với nàng ta rồi.
Tổ An cảm thấy nghẹn lời, có phải người làm cha nhìn bất kỳ nam nhân nào tiếp cận nữ nhi của mình, đều lo lắng là lợn muốn tới ôm cải trắng không?
Lúc này Kỷ Đăng Đồ mới dịu đi mấy phần, có điều lập tức lại nghĩ tới gì đó, lông mày lại nhướn lên:
- Vì sao các ngươi lại thảo luận về vấn đề này?
- Kỷ cô nương tính cách thiện lương, hơn nữa thân là bằng hữu, nàng ta quan tâm một chút không phải rất bình thường ư.
Tổ An chậm rãi đẩy tay hắn ra.
- Hơn nữa, nàng ta cũng dốc lòng nghiên cứu y thuật, nhìn thấy loại nghi nan tạp chứng này của ta, đương nhiên là hiếu kỳ về phương pháp trị liệu.
Nói tới đây hắn bỗng nhiên có chút tức giận:
- Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói nữa à, nếu không phải Tiểu Hi nói cho ta biết, ta cũng không hay giải phong đan đó của ngươi hoàn toàn là ngươi đoán lung tung, rõ ràng bản thân ngươi cũng không xác định được có tác dụng hay không.
Nghe thấy hắn nói như vậy, Kỷ Đăng Đồ không còn hoài nghi nữa, buông tay ngượng ngùng cười cười:
- Sở dĩ không nói với ngươi là vì liệu pháp tâm lý cũng rất quan trọng trong trị liệu, huống chi phương thuốc đó của ta cũng nắm chắc bảy tám phần.
Nói tới về sau tự tin không đủ, thanh âm bản thân hắn cũng nhỏ đi mấy phần.
- Ha ha!
Tổ An liên tục cười lạnh, ta tin ngươi mới là lạ, lão đầu tử ngươi rất xấu xa, nếu không phải mình có kỳ ngộ khác, được thối luyện thân thể, nếu không bị bán rồi vẫn còn đếm tiền cho người ta.
- Đừng tức giận như vậy.
Kỷ Đăng Đồ cười khà khà.
- Hiện tại không phải ngươi đã tốt rồi ư, vừa rồi cảm nhận một chút, ngươi trung khí mười phần, mạch tượng trầm ổn mạnh mẽ, âm mạch hùng hồn, hơn xa nam tử bình thường, nên cao hứng mới đúng chứ.
- Ta cao hứng cái gì.
Tổ An thầm kinh hãi, người này vừa rồi chỉ túm cổ áo mình một chút, không ngờ đã bắt qua mạch cho hắn, y thuật này đúng là xuất thần nhập hóa.
- Có điều sau này tiểu tử ngươi cách Tiểu Hi xa một chút, không được tiếp cận nàng ta nữa.
Kỷ Đăng Đồ bỗng nhiên thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói.
- Vì sao?
Tổ An sửng sốt, Kỷ Tiểu Hi mỹ lệ thiện lương, đối với mình cũng tốt, một bằng hữu như vậy, ai lại không muốn.
- Không vì sao cả.
Kỷ Đăng Đồ hừ một tiếng.
- Trước kia không ngại hai ngươi qua lại là vì tên gia hỏa ngươi không được, hiện tại đã được rồi, ta tất nhiên sẽ không cho ngươi họa hại nữ nhi bảo bối của ta.
Nghe thấy hai chữ không được, mí mắt Tổ An giật giật, có cần nói trực tiếp như vậy không.
Lúc này Kỷ Đăng Đồ lại dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn hắn, bổ sung nói:
- Hơn nữa, viết ra loại thoại bản tình sắc như vậy, tên gia hỏa ngươi cũng đầy một bụng nam đạo nữ xướng, sao ta có thể yên tâm để nữ nhi tiếp xúc với ngươi.
Tổ An:
- ...
Ta con mẹ nó oan quá, không phải ngươi muốn xem loại thoại bản này ư, hơn nữa những cái đó thực sự không phải ta viết ra!
- Không nói chuyện này nữa, tổn thương tình cảm lắm.
Kỷ Đăng Đồ đổi đề tài,lại ôm hắn.
- Nam nhân chúng ta kết giao với nhau, đừng để xen lẫn thứ khác... Đúng rồi, cố sự về sau của Cao hiệu trưởng đó lúc nào thì đưa cho ta?
- Cố sự về sau thì tạm thời không có.
Tổ An nghiến răng nghiến lợi nói.
- Có điều có một quyển cố sự khác, ngươi có muốn không?
- Hả không có cố sự về sau à.
Kỷ Đăng Đồ lộ ra vẻ thất vọng.
- Cố sự mới có phải cũng hay như bản trước không.
- Có, tuyệt đối đặc sắc hơn, cam đoan sẽ khiến ngươi xem xong đê mê muốn chết.
Tổ An cười có chút quỷ dị, lúc trước bởi vì yêu cầu giúp Kỷ Đăng Đồ trị liệu cho mình, để lấy lòng hắn, liền căn cứ vào ký ức kiếp trước viết ra mấy bản để dự phòng.
Các loại phong cách khác nhau đều có, khi đó không rõ hắn rốt cuộc là thích thể loại nào.
Nào ngờ một quyển Cao hiệu trưởng này lại khiến hắn chết mê chết mệt, thế là hắn không vội đưa ra mấy bản khác nữa.
Hiện tại cuối cùng cũng tìm thấy cơ hội.
- Đặc sắc hơn?
Nghe thấy hắn miêu tả, hai mắt Kỷ Đăng Đồ sáng rực lên, vội vàng nói.
- Ở đâu, mau đưa cho ta, mau đưa cho ta.
- Ngươi ở đây chờ một chút.
Tổ An cấp tốc chạy về phòng mình, từ trong rương dưới gầm giường lấy ra một quyển vở bìa xanh, trên mặt lộ ra nụ cười gian xảo.
Sau đó chạy về, phát hiện Kỷ Đăng Đồ đang ở đó hết nhìn đông tới nhìn tây, không ngừng đi tới đi lui, giống như kiến bò trên chảo nóng.
- Cái này cho ngươi.
Tổ An nhét quyển vở vào trong lòng hắn.
Mắt Kỷ Đăng Đồ sáng rực lên, khó dằn nổi muốn mở ra, Tổ An vội vàng ngăn cản:
- Tự ngươi về xem đi, nơi này dù sao cũng là Sở gia, bị người ta nhìn thấy thì không hay.