Chương 477: Dẫn tới hoài nghi (2)
Biên Thái há há miệng, muốn nói lại thôi.
Thạch Côn hừ lạnh một tiếng:
- Càng đừng nói tới tên phế vật Viên Văn Đống đó, vào thời điểm mấu chốt như vậy không ngờ lại phân tâm nói chuyện với kẻ địch, huống chi Tổ An là chuẩn bị trước vũ khí bí mật để khắc chế phi kiếm mà hắn khống chế, nếu không cho dù hắn có phân thần tới mấy, Tổ An cũng không phải là đối thủ của hắn.
Biên Thái nghĩ nghĩ một chút, trầm giọng nói:
- Ta cũng cảm thấy với thực lực của Tổ An muốn giết Thạch lão thì thật sự rất vô lý, nghĩ tới nghĩ lui, khả năng lớn nhất là sau lưng hắn có sư phụ thần bí.
- Sư phụ thần bí?
Thạch Côn sửng sốt.
- Không sai.
Biên Thái suy nghĩ nhanh như điện, cấp tốc tổ chức lại ngôn ngữ.
- Dựa theo tình báo lúc trước Kiều cô nương đưa ra.
Chú ý thấy mặt Thạch Côn đen như than, hắn vội vàng bổ sung nói:
- Tuy hiện tại Kiều Tuyết Doanh đã phản bội công tử, nhưng khách quan mà nói, lúc trước cũng vẫn trung thành và tận tâm với công tử, tình báo của nàng ta khi đó chắc không thành vấn đề.
- Cho nên Tổ An rõ ràng là phế vật mà mọi người của Minh Nguyệt Thành đều biết, vì sao trong thời gian ngắn ngủi lại có biến hóa lớn như vậy? Thậm chí còn có thể ganh đua dài ngắn với công tử.
- Khẳng định có người thần bí tu vi cực kỳ cao thâm đang âm thầm chỉ đạo hắn, cũng chỉ có tu vi cao như vậy, mới có thể trong khoảng thời gian ngắn khiến một phế vật thoát thai hoán cốt.
Biên Thái vừa nói vừa thở dài:
- Hiện tại nhớ lại, hắn có thể lên làm cô gia của Sở gia, cũng không phải chuyện bất ngờ, không phải Sở gia bị điên, chắc là nể mặt người sau lưng hắn, như vậy tất cả những chuyện không hợp lý lúc trước đều có thể giải thích.
- Sư phụ thần bí...
Thạch Côn khiếp sợ, hắn không ngốc, ngược lại còn rất thông minh, nếu không cũng không thể tuổi còn trẻ mà tu luyện đến trình độ này, nghe đối phương phân tích xong, bản thân hắn cũng suy nghĩ một lúc, ngạc nhiên phát hiện đích xác có khả năng này.
- Vì sao!
Nghĩ thông điểm này, Thạch Côn càng lúc càng phẫn nộ.
- Một người thần bí bản sự thông thiên như vậy, vì sao lại coi trọng một phế vật như Tổ An? Chọn một người tư chất tốt hơn để dậy không phải là dễ dàng hơn ư?
Có thể dễ dàng giết chết Thạch lão, vậy tu vi ít nhất cũng phải là Bát phẩm đỉnh phong, thậm chí là Cửu phẩm, Tông sư cũng có khả năng.
Vừa nghĩ tới mình từ nhỏ cẩm y ngọc thực cũng không có tư cách được nhân vật như vậy tự mình truyền thụ, lại bị một tên côn đồ dễ dàng có được, trong lòng hắn ghen tị tới phát cuồng.
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +1024!
Biên Thái cũng nghi hoặc khó hiểu:
- Có lẽ là cao nhân đó năm xưa từng nhận ân huệ của trưởng bối hắn, hoặc là cao nhân đó có mưu đồ với Sở gia.. Ta sẽ lập tức sai người đi kiểm chứng những khả năng này, xem có thể có phát hiện gì không.
- Không cần.
Thạch Côn giơ tay lên ngăn lại hắn.
- Chúng ta mau chóng trở lại kinh thành đi.
- Về kinh?
Biên Thái giật mình.
- Cứ như vậy mà trở về à?
Thạch Côn lập tức giận dữ:
- Ngươi cho rằng ta muốn ư! Nhưng thần khí giữ mạng của ta đã dùng hết trong bí cảnh, hiện giờ ngay cả Thạch lão cũng chết rồi!
- Hơn nữa người thần bí khủng bố mà ngươi nói đó rất có thể là sư phụ của Tổ An, tên gia hỏa Tổ An đó có thù sâu như biển với ta, vạn nhất hắn mời sư phụ của mình ra tay với ta, ta chống cự thế nào được.
Biên Thái nhướng mày:
- Cao nhân bực này, sao lại xuất thủ với vãn bối, huống chi thân phận của công tử không tầm thường, Sở gia lại không dám ngang nhiên làm gì đối với công tử!
- Mạng của bản công tử quý giá cỡ nào, không thể mạo hiểm dù là nhỏ nhất, việc này không cần thương nghị nữa, ngươi mau đi xuống chuẩn bị công việc hồi kinh, ta tới Tang phủ một chuyến.
Sau khi nói xong, Thạch Côn liền triệu tập những hộ vệ tu vi cao nhất trong phủ, sắc mặt ngưng trọng rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, Biên Thái thầm thở dài, hắn rất rõ tính cách của công tử nhà mình, thiên tư rất cao, thường ngày đối nhân xử thế cũng ôn nhuận như ngọc, nhưng tính cách lại có chỗ thiếu hụt không muốn người ta biết.
Thạch Côn từ nhỏ đến lớn đều xuôi gió xuôi nước, tất cả đều rất thông thuận, hắn có được bất kỳ thứ gì đều rất dễ dàng, dẫn tới hắn chưa bao giờ biết quý trọng bất kỳ thứ gì; Đồng thời một khi trải qua suy sụp, phản ứng của hắn sẽ rất dễ kích động.
Sau khi công tử từ bí cảnh trở về có thể cảm thấy hắn có chút không thích hợp, hiện giờ Thạch Nhạc Chí gặp chuyện không may, cuối cùng thành cọng cỏ cuối cùng đè chết lạc đà.
Thạch Côn một đường vội vàng tới Tang phủ, đương nhiên Tang phủ này không phải phủ thái thú của Tang Hoằng, mà là là trụ sở của Hà Phòng Tập Ti Doanh Thống Lĩnh Tang Thiên.
Tang Thiên biết Thạch Côn tới, vô cùng kinh ngạc, vẫn cười dài đi ra nghênh đón.
- Không nói nhiều, dẫn ta đi gặp cha ngươi.
Bởi vì cái chết của Thạch Nhạc Chí, tâm tình của Thạch Côn hiển nhiên không tốt lắm.
Nghe thấy ngữ khí không khách khí của hắn, Tang Thiên nhướng mày, trong lòng thầm tức giận, chỉ có điều quyền thế của Thạch gia quá lớn, hắn cũng không tiện đắc tội, đành phải cố nén giận nói:
- Thạch công tử nói đùa rồi, cha ta tất nhiên ở trong phủ thái thú, sao lại ở Minh Nguyệt Thành.
Phủ thái thú bố trí trong thủ phủ quận Lâm Xuyên, không ở trong Minh Nguyệt Thành, theo lý thuyết thường ngày Tang Hoằng sẽ chỉ ở trong phủ thái thú, không ở Minh Nguyệt Thành, nếu không sẽ có hiềm nghi bỏ rơi nhiệm vụ.
- Đều là người một nhà, nói những cái này không có ý nghĩa gì, ta có chuyện gấp tìm cha ngươi, mau dẫn ta đi gặp hắn.
Thạch Côn bực mình nói.