Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe Tổ An nói:
- Chương Hàm huynh, có chuyện này muốn hỏi ngươi một chút.
Sở Sơ Nhan ở cách đó không xa sửng sốt, ngay cả Kiều Tuyết Doanh cũng hiếu kỳ mở mắt ra, hắn rốt cuộc là đang nói chuyện với ai vậy?
Hai nàng theo bản năng nhìn xung quanh, không có người khác.
- Chương Hàm...
Cả người Tướng quân giáp đen chấn động, rất lâu sau mới dùng một loại ngữ khí thổn thức, nói.
- Đã rất lâu rồi không ai gọi ta như vậy, thậm chí bản thân ta cũng đã quên tên của mình.
Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh cả kinh tới rớt cả cằm, cương thi này còn có tên, càng kỳ quái hơn là Tổ An không ngờ quen biết nó?
Thế giới này làm sao vậy?
Trong mắt đẹp của Sở Sơ Nhan cũng hiện lên một tia sáng kỳ dị, trong những ngày này kinh hỉ mà Tổ An mang đến cho nàng thật sự quá nhiều, cả người hắn có đủ loại bí mật, khiến nàng không khỏi sinh ra tò mò, phải chăng hiểu biết của mình đối với hắn trước kia vẫn quá ít?
- Sao ngươi biết tên của ta?
Chương Hàm quay đầu nhìn về phía Tổ An, hiển nhiên cũng có nghi hoặc tương tự.Tổ An mỉm cười:
- Nếu ta nói chúng ta kiếp trước là bằng hữu, ngươi có tin không?
Hắn đã phát động kỹ năng Bằng Ức Cận Nhân, lại mười vạn lượng bạc nữa bốc hơi rồi!
Có bài học đối phó Thạch Côn lần trước, hắn biết cho dù hai người cưỡng chế trở thành bằng hữu, cũng chưa chắc có thể thay đổi được hình thức tư duy của đối phương, cho nên hắn một mực rụt rè, không dám làm quá trắng trợn.
- Bằng hữu?
Cả người Chương Hàm chấn động, cuối cùng bật cười ha ha.
- Chương Hàm ta không có bằng hữu, trước kia không có, hiện tại cũng không!
Cho dù ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng hai thanh đao treo trên không trung vẫn theo bản năng chuyển qua một bên.
Tổ An thở dài một hơi:
- Ngươi đây là miệng chê lòng đồng ý điển hình, chẳng lẽ ngươi thật sự không hy vọng có bằng hữu sao, một mình mãi canh giữ trong cổ mộ lạnh lẽo này, chắc hẳn rất tịch mịch nhỉ?
Chương Hàm lâm vào trầm mặc, cuối cùng thở dài một hơi:
- Tịch mịch? Đối với ta mà nói, thời gian đã không còn ý nghĩa, nói gì tới tịch mịch.
Bên kia Kiều Tuyết Doanh và Sở Sơ Nhan ngơ ngác nhìn nhau, một màn trước mắt này thật sự quá quỷ dị, sâu trong địa cung u ám này, Tổ An không ngờ lại tán gẫu về vấn đề triết học với một cương thi.
Quá một lúc, Chương Hàm giống như từ trong mộng mới tỉnh, trong mắt có hai luồng hỏa diễm lam đậm nổi lên, nhìn thẳng vào hắn:
- Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao lại biết tên của ta?
- Một nữ nhân tên là Mị Ly nói cho ta biết.
Tổ An vừa nói vừa quan sát kỹ hắn, ý đồ từ phản ứng trên người hắn có được một số tin tức.
- Ồ.
Nghe thấy lời nói của hắn, sâu trong địa cung, bỗng nhiên vang lên thanh âm kinh ngạc của một nữ nhân, có điều thanh âm của nàng cực kỳ khẽ, không để người khác nghe thấy.
- Hoàng hậu nương nương? Không, điều đó là không có khả năng!
Chương Hàm liều mạng lắc đầu, giống nghĩ tới chuyện đáng sợ nhất.
- Hoàng hậu?
Mắt Tổ An sáng rực lên, hắn bỗng nhiên nhớ tới một đoạn lịch sử kiếp trước, ở thời kì Xuân Thu Chiến Quốc, Tần quốc vốn giao hảo với Tấn quốc, còn giúp Tấn Văn Công đào vong đăng cơ lên làm bá chủ, chỉ có điều Tần quốc muốn đông tiến Trung Nguyên, Tấn quốc liền cản con đường tất phải đi qua của nó.
Mà Tấn quốc cũng không thể chấp nhận thế lực của Tần quốc ngấp nghé Trung Nguyên, cho nên mâu thuẫn của hai nhà là không thể điều hòa, cuối cùng đã xảy ra hỗn chiến, Tấn quốc mai phục trên đường tây quy của Tần quân, đánh bại Tần quốc, hai nước triệt để trở nên quyết liệt.
Tình nghĩa Tần Tấn tất nhiên trở thành mây khói, Tần quốc sau đó chỉ có thể xuất ngoại thông hôn về phía nam, hai bên có kẻ địch chung Tấn quốc này, cho nên bắt nhịp với nhau.
Tần Sở trăm năm sau thông hôn nhiều đời, quốc quân vương hậu của Tần quốc thường thường đều là công chúa nước Sở, mà nam tử của vương thất nước Sở họ Hùng, nữ tử thì họ Mị.
Họ Mị này rất hi hữu, cho nên rất dễ liên tưởng đến người Sở quốc.
Chỉ có điều sau khi công chúa nước Sở quốc gả đến Tần quốc chỉ có thể gọi là vương hậu, chứ không được gọi là hoàng hậu, trên lý thuyết chỉ có hai người mới có tư cách.
Nhưng trong ký ức bất kể là Tần Thủy Hoàng hay là Tần Nhị Thế, trong lịch sử đều không lưu lại ghi chép bọn họ có hoàng hậu?
- Sao ngươi lại biết tên của hoàng hậu? Trong thiên hạ chắc không ai biết tên nàng mới đúng, ngươi rốt cuộc là ai?
Chương Hàm bước nhanh tới trước mặt Tổ An, ngữ khí gần như là điên cuồng.
Uy áp cường đại của đối phương khiến hô hấp của hắn trở nên khó khăn, nuốt nuốt nước miếng, trong lòng hắn có chút do dự: Có nên đánh cược không?
Nhìn thấy hỏa diễm u lam trong mắt đối phương gần trong gang tấc, hắn biết cho dù đối phương coi hắn là bằng hữu, hơn phân nửa cũng sẽ không bỏ qua cho Sở Sơ Nhan, một khi đã như vậy, chỉ có liều thôi.
Phải cược một ván lớn!
Thành công, xe mô tô biến thành ô tô, cược sai cùng lắm thì người chết chim hướng lên trời.
- Ha ha ha, ngươi hỏi ta là ai.Tổ An ngửa mặt lên trời cười dài, dẫn tới Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh liên tiếp nhìn sang, thầm nghĩ người này không phải là sợ tới điên rồi chứ?
- Trẫm công vượt Tam Hoàng, đức trên Ngũ Đế, chính là Hoàng đế đầu tiên trong thiên địa, Tần Thủy Hoàng Doanh Chính!
Trên mặt Tổ An nhấp nhoáng một cỗ uy nghiêm.
- Trẫm sao lại không biết khuê danh của hoàng hậu mình?
Trong không gian thần bí nào đó của địa cung, trong một quan tài thủy tinh to lớn, một vị nữ tử mặc quan phục hoàng hậu màu đen đang nằm, bỗng nhiên mở mắt:
- Khốn khiếp, dám chiếm tiện nghi của bản cung!