Chương 270: Tính toán Kim Đan lão tổ
- Hắc Phong đạo hữu, xem ra muốn từ chỗ Kim Quang lão quái mượn đường là không thể thực hiện được rồi...
Thấy đạo nhân áo đen ngượng ngùng trở lại, hai vị Kim Đan cảnh khác cũng tụ qua, thần sắc lo lắng, bọn họ đều là Kim Đan Chân Nhân, thả ở chỗ nào cũng là tồn tại lão tổ, có thể nói hô phong hoán vũ, nhưng đến phụ cận Huyền Vực, lại bị Kim Quang lão quái mắng như cháu trai, trong lòng có chút tức giận.
- Vừa rồi các ngươi cũng nghe được, Kim Quang lão quái quả thực là dầu muối không tiến...
Hắc Phong đạo nhân cười khổ lắc đầu.
- Con mẹ nó, khinh người quá đáng, không bằng ba người chúng ta liên thủ giết hắn, đoạt trận mạch!
Một đạo nhân lông mày đỏ thẫm tính khí táo bạo, tức giận mắng lên.
- Nếu ba người chúng ta liên thủ có thể địch nổi hắn, còn cần ở chỗ này phát sầu sao?
Đạo nhân áo lam thở dài nói:
- Kim Quang lão quái kia là đại tu của Tây Mạc, Kim Đan hậu kỳ, tung hoành Tây Mạc mấy trăm năm khó gặp địch thủ, hơn nữa làm người thô bạo, đã từng dưới sự giận dữ tàn sát qua một tiểu quốc, đừng nói ba người chúng ta, coi như lại đến ba cái, cũng không phải đối thủ của hắn, ngươi không thấy được hôm qua hơn mười tu sĩ chết ở dưới tay hắn sao?
Nghe lời này, ba lão đạo đều trầm mặc lại, tuy lo lắng nhưng cũng đành chịu.
Tu Hành Giới giảng đúng là thực lực vi tôn, nắm đấm không lớn bằng người khác, nói cái gì cũng vô dụng.
Đường đường ba vị Kim Đan cảnh, lão tổ một phương, vậy mà phải vô kế khả thi...
Nhưng lúc này, cách đó không xa vang lên thanh âm tranh chấp...
- Thái Thượng trưởng lão của Thái Huyền Môn chúng ta há là ngươi muốn gặp thì gặp, lại không ly khai, đừng trách ta vô tình!
- Cút, cho ngươi mặt mũi còn không ăn đúng không. Lời nhẹ nhàng không nghe, có tin ta đánh ngươi hay không?
- Cuồng đồ lớn mật, khinh Thái Huyền Môn ta dễ bắt nạt sao?
- Đã xảy ra chuyện gì?
Trong nội tâm đạo nhân áo đen vốn không vui, nghe bên kia ồn ào, nhất thời lửa giận trong nội tâm bay lên, nhìn về phía tranh chấp quát lạnh, một đệ tử áo bào trắng của Thái Huyền Môn đang cãi nhau, đã phẫn nộ tế lên phi kiếm. Nhưng thấy Thái Thượng trưởng lão quát hỏi, vội vàng xoay đầu lại, chỉ vào thiếu niên trước người nói:
- Trưởng lão, tiểu tử này nói muốn gặp ngài...
Đạo nhân áo đen tập trung nhìn vào, chỉ thấy là một tiểu tử mặc áo xám, sau lưng còn đi theo một nữ hài xinh đẹp, tiểu tử kia nhìn xem rất lạ mắt, cũng không biết là đệ tử môn phái nào, đang muốn hỏi, tiểu tử kia đã nhảy dựng lên, nhìn hắn ngoắc tay:
- Lão đầu... A, tiền bối. Ở đây ở đây, ta có một ý kiến hay cho ngươi, muốn hợp tác thử xem hay không?
- Một tiểu bối, có thể hợp tác với mình cái gì?
Đạo nhân áo đen nao nao, cảm thấy hồ nghi.
Ngược lại là đạo nhân áo lam ở bên cạnh hắn nao nao, chăm chú đánh giá Phương Hành vài lần, thấy tuổi của hắn không lớn, cũng đã Trúc Cơ sơ kỳ, Trúc Cơ trẻ tuổi như vậy, tư chất tất nhiên không kém, nên không dám khinh thị quá mức, không khỏi mỉm cười, ở rất xa chắp tay, nhìn thiếu niên kia cười nói:
- Hẳn là tiểu hữu có thượng sách gì hay? Sao không tới đây thương lượng...
Phương Hành cười đắc ý, trừng tu sĩ áo bào trắng ngăn hắn kia, quát:
- Còn không tránh ra?
Tu sĩ áo bào trắng tức giận, nhưng thấy Thái Thượng trưởng lão không lên tiếng, đành phải tránh ra.
- Tiểu tử, ngươi muốn cùng chúng ta hợp tác làm cái gì?
Xích Mi đạo nhân hừ lạnh một tiếng, thấy là một thiếu niên giống như ăn mày, cảm thấy có chút khinh thị.
Phương Hành đi tới trước mặt ba vị Kim Đan, chắp tay thi lễ, cười hắc hắc, giảm thấp thanh âm nói:
- Đương nhiên là đại sự, nếu như ba vị lão tiền bối chịu phối hợp, ta có biện pháp đưa đệ tử của các ngươi vào Huyền Vực...
Ba vị Kim Đan nghe vậy, sắc mặt biến đổi, thần sắc âm tình bất định nhìn Phương Hành.
Phương Hành thì cười cười, ôm lấy hai tay, bộ dạng tràn đầy tự tin.
- Một tiểu tử Trúc Cơ, có thể đưa đệ tử của chúng ta tiến vào Huyền Vực? Không phải là tới đùa chúng ta đó chứ ?
Xích Mi đạo nhân vô ý thức nói, có chút không tin.
- Ngươi lớn lên rất đẹp sao? Ta có tiểu nha đầu xinh đẹp này không đi trêu đùa, lại đến trêu đùa ngươi?
Phương Hành nhìn Xích Mi đạo nhân, khinh thường nói.
- Ngươi...
Xích Mi đạo nhân giận tím mặt, hắn một lão quái tu hành mấy trăm năm, bên ngoài đã già nua không thành bộ dáng, trên mặt nếp nhăn như vỏ cây quýt, râu tóc rơi sạch, tự nhiên kém xa tiểu nha hoàn xinh đẹp kia, nhưng mình dù sao cũng là Kim Đan cảnh, tiểu tử này lại lấy mình so sánh với một tiểu cô nương, làm hắn giận sôi lên.
- Được rồi, Xích Mi đạo hữu, không ngại nghe tiểu hữu kia nói một lời!
Hắc Phong đạo nhân ngăn Xích Mi đạo nhân tính khí táo bạo lại, trầm giọng nói.
Hắn cũng phát hiện thiếu niên này bất phàm, nghĩ đến tuy ba người mình đều kết thành Kim Đan không lâu, xem như kẻ yếu trong Kim Đan cảnh, nhưng ở trước mặt tu sĩ bình thường, đó cũng là nhân vật lão quái ngàn năm, chỉ sợ tu sĩ bình thường nhìn thấy, sẽ nơm nớp lo sợ, ngay cả nói cũng nói không rõ ràng, nhưng thiếu niên này lại cười cười nói nói, thuận miệng ép buộc, cái này đã nói rõ vấn đề.
- Tiểu hữu thật có biện pháp giúp bọn ta tiến vào Huyền Vực?
Đạo nhân áo lam nghiêm mặt hỏi, ẩn ẩn có chút chờ đợi.
- Đưa lỗ tai tới...
Phương Hành ngồi ở trên tảng đá xanh, nhìn ba Kim Đan vẫy vẫy tay.
Ba đạo nhân do dự một chút, cuối cùng đều làm theo.
Phương Hành cười hắc hắc, nói kế hoạch của mình cho ba vị Kim Đan cảnh.
- Cái gì?
Xích Mi đạo nhân nghe vậy, vẻ mặt khó có thể tin:
- Tiểu tử, ngươi xác định mình không điên?
Đạo nhân áo đen cũng khiếp sợ:
- Cái này quá mạo hiểm, đây chính là Kim Quang lão quái tung hoành Tây Mạc, tu vi đã gần đến Kim Đan đỉnh phong, mánh khoé thông thiên, chủ ý này của ngươi... thật sự là... quá mạo hiểm rồi!
- Nếu như không mạo hiểm, chẳng lẽ vẫn chờ ở chỗ này? Ngày tháng năm nào cũng vào không được!
Phương Hành cười lạnh, nghiêng mắt nhìn ba vị Kim Đan lão tổ.
Đạo nhân áo đen và Xích Mi đạo nhân nhất thời nghẹn lời, có chút do dự.
Đạo nhân áo lam trầm ngâm một lát, nghiêm mặt hỏi:
- Tiểu hữu, ngươi thật có thực lực bực này?
Phương Hành cười cười, đứng lên, nhìn tu sĩ áo bào trắng vừa rồi vẫy vẫy tay, tu sĩ kia là Trúc Cơ trung kỳ, tuổi ước chừng bốn mươi, có chút lãnh ngạo, vốn hắn bị Phương Hành mắng vài câu, trong nội tâm hơi không cam lòng, một mực nhìn qua bên này, đang suy đoán tiểu hỗn đản kia cùng mấy Thái Thượng trưởng lão trò chuyện cái gì, chỉ thấy hắn nhìn mình ngoắc ngoắc, không khỏi nao nao.
- Người này thực lực như thế nào?
Phương Hành chỉ vào tu sĩ áo bào trắng nói.
Hắc Phong đạo nhân trầm ngâm nửa ngày:
- Kẻ này là chân truyền đại đệ tử của Thái Huyền Môn ta, trước kia từng có gặp gỡ, hai mươi lăm tuổi Trúc Cơ, ba mươi hai tuổi tu đến Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, hôm nay đã là Trúc Cơ trung kỳ, có thể nói kinh tài tuyệt diễm...
Hắn còn chưa nói xong, thân hình của Phương Hành đã lao ra, linh lực Đạo Cơ vận chuyển, Kim Sí hiển hóa, tốc độ như điện. Cơ hồ trong chốc lát đã vọt tới trước tu sĩ áo bào trắng, năm ngón tay hư trương, tu sĩ áo bào trắng kia giật mình, vô ý thức rút kiếm, sau đó một chưởng của Phương Hành đè xuống, đã bắt được cổ tay hắn, thân hình lần nữa lùi lại.
Bá...
Xông lên sau đó lui, Phương Hành về tới tại chỗ, trong tay còn lôi kéo cổ tay của tu sĩ áo bào trắng.
Tu sĩ kia giận tím mặt, buồn bực hô một tiếng, muốn phản kích, nhưng bàn tay của Phương Hành đã nhẹ nhàng đặt ở trên đỉnh đầu của hắn.
- Ba vị tiền bối, các ngươi cảm thấy ta có thể làm được không?
Phương Hành cười hì hì, quay đầu nhìn ba vị Kim Đan lão tổ.
Ba vị Kim Đan lão tổ đều kinh hãi, khó có thể tin nhìn Phương Hành, một Trúc Cơ sơ kỳ, giơ tay nhấc chân liền áp chế một thiên tài Trúc Cơ trung kỳ, tuy nói có thành phần đánh bất ngờ, nhưng phần kinh diễm này cũng đủ làm cho ba vị Kim Đan lão tổ chấn kinh, bọn hắn cũng từ Trúc Cơ cảnh đi tới, tự nhiên hiểu rõ thực lực của Phương Hành đại biểu cho cái gì.
- Tiểu tử, thực lực của ngươi như vậy, tất nhiên không phải hạng người vô danh, nói cho lão phu ngươi là đệ tử môn phái nào, sư tôn là ai?
Xích Mi đạo nhân trầm giọng nói, trong lòng đã không có chút khinh thị nào.
- Ta là đệ tử Đại Tuyết Sơn, bởi vì đến muộn, cho nên không có đi vào...
Phương Hành cũng không dấu diếm, cười hì hì nói.
- Đệ tử Đại Tuyết Sơn đã sớm tiến vào Huyền Vực, sao còn ở nơi này? Huống hồ Đại Tuyết Sơn nhất mạch kia bồi dưỡng được năm Trúc Cơ cảnh, ta cũng đã được nghe nói, lại không nghe nói còn có thiếu niên lợi hại như vậy...
Hắc Phong đạo nhân và Xích Mi đạo nhân liếc nhau một cái, cho rằng Phương Hành cố ý che giấu thân phận.
Bất quá bọn hắn cũng không thèm để ý những cái này, do dự một chút mới nói:
- Lấy thực lực của ngươi, làm như vậy đúng là có nắm chắc, nhưng chúng ta có một vấn đề, ngươi làm sao cam đoan sau khi chúng ta giúp ngươi, ngươi sẽ không vi phạm hứa hẹn?
Phương Hành chỉ vào Sở Từ nói:
- Các ngươi bảo vệ tốt nha đầu kia, đợi ta thành công, thì đưa nàng vào!
Ba vị Kim Đan liếc nhau, đều nhẹ gật đầu, cho rằng có thể thực hiện.
Nhưng đúng lúc này, Sở Từ bỗng nhiên nói:
- Ta không chờ ở chỗ này, ta và ngươi chung một chỗ!
Phương Hành cười hắc hắc nói:
- Việc này quá nguy hiểm, mang theo ngươi vướng chân vướng tay!
Sở Từ có chút ủy khuất, nhưng nàng không phải người không hiểu chuyện, một lát sau, nhẹ nhàng từ trong túi trữ vật lấy ra một cái Bạch Ngọc Tán nói:
- Thiên La Bạch Ngọc Tán này, là Huyền khí phòng ngự lão tổ ban cho ta, ngươi cầm đi...
Nói đến đây, cũng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên nao nao, khóe miệng hiện ra chút vui vẻ.
- Ngươi cười cái gì thế?
Phương Hành từ trong tay nàng đoạt qua, lật qua lật lại nhìn mấy lần, trừng mắt hỏi Sở Từ.
Sở Từ nói:
- Ta mới không nói cho ngươi đâu!
Lúc trước bởi vì Sở Từ nếm qua một lần thiệt thòi ở trong tay Phương Hành, mới ngàn cầu vạn cầu lấy được Huyền khí này, vốn là muốn dùng để đối phó Phương Hành, không nghĩ tới hôm nay sẽ chủ động lấy ra cho hắn sử dụng, có thể nói thế sự biến hóa khó có thể đoán trước, cũng làm cho nha đầu kia đột nhiên sinh ra một tia cảm xúc khó nói lên lời.
- Tiểu hữu, trời đã sắp sáng rồi, nên chuẩn bị đi...
Lúc này phía đông đã ẩn hiện màu trắng bạc, trời đã sắp sáng, ba vị Kim Đan lão tổ nhắc nhở.