Chương 271: Thiên phú thần thông lại hiện ra
Thời gian lặng lẽ trôi qua, đã dần dần tiếp cận tảng sáng. Mắt thấy đám mây phía đông đã khảm nạm viền vàng, hình như sau một khắc sẽ có đạo ánh sáng thứ nhất xuất hiện, các đệ tử của Kim Quang nhất mạch đều nhao nhao nhảy lên, ngưng thần tĩnh khí, nhìn qua cầu đá, chờ đợi tiến vào Huyền Vực, đoạt cơ duyên, duy chỉ có Kim Phù, hình như có chút lo lắng, không ngừng nhìn xa xa.
- Bất quá là chém giết một Trúc Cơ sơ kỳ, sao Hồng thúc còn chưa trở lại?
Kim Phù cảm thấy hơi nghi hoặc, tâm thần có chút không tập trung.
Nguyên Sinh Liên thấy thế, liền lặng lẽ kéo tay của nàng, làm cho nàng an tâm hơn không ít.
Sắc trời dần dần sáng, luồng tử khí thứ nhất sắp rơi xuống đại địa, Kim Quang Lão Tổ dĩ nhiên cảm thấy tia tia linh khí bắt đầu sinh động, trận pháp bao phủ ở trên cầu đá cũng bắt đầu buông lỏng, trận mạch sắp mở ra...
- Lão tổ... Lão tổ cứu mạng...
Ngay lúc này, trong núi rừng xa xa, một thanh âm thê lương truyền ra, cực kỳ hoảng sợ.
Kim Phù nghe được thanh âm này, lập tức kinh hãi, nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Ngay cả Kim Quang Lão Tổ cũng nao nao, kinh ngạc nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Chỉ thấy trong núi, đột nhiên có một lão giả áo xám lảo đảo lao ra, trên người hắn rách tung toé, huyết nhục mơ hồ, giống như bị thương không nhẹ.
- Lão hỗn đản, đã đến trong tay ta, ngươi còn muốn chạy trốn?
Ở sau lưng lão giả áo xám không xa, một thanh âm hung hăng quát chói tai, quăng xiềng xích qua cuốn lấy, lại giật lão bộc kia trở về. Sau đó dẫn theo lão bộc này chậm rãi từ trong núi rừng đi ra, dáng người thon gầy, tóc tán loạn, sát khí dây dưa, khiến cho hắn giống như Ma Thần, uy phong lẫm lẫm, mặt mũi tràn đầy bướng bỉnh.
- Hồng thúc?
Kim Phù xa xa thấy được một màn này cũng sợ hãi, đứng bật lên, sắc mặt tái nhợt.
Đây là có chuyện gì?
Rõ ràng chỉ là bảo Hồng thúc đi giết một Trúc Cơ sơ kỳ, vì sao ngược lại là Hồng thúc rơi vào bộ dáng như vậy trở lại?
Bổn sự của tiểu tử kia lớn như vậy, có thể bức Hồng thúc đến tình trạng này?
Trong lúc nhất thời, rất nhiều nghi vấn không kịp hiểu, Kim Phù vô ý thức lướt đến, miệng hét lớn:
- Tiểu tử, buông Hồng thúc ra!
- Buông hắn ra?
Phương Hành cười lạnh, cả người là huyết, tăng thêm vài phần đáng sợ:
- Xú nữ nhân, ngươi phái lão đầu này tới lấy mạng ta, thì phải làm tốt chuẩn bị bị người lấy mạng. Hiện tại hắn lọt vào trong tay ta, ngươi còn muốn ta buông hắn ra? Ta rõ ràng nói cho ngươi, hôm nay đừng nói hắn, coi như là ngươi cùng nón xanh miệng tiện kia, cũng phải tế đại kỳ của ta, chuẩn bị nạp mạng đi!
- Ngươi, ngươi muốn chết...
Kim Phù giận dữ, rút ra trường kiếm, chỉ về phía Phương Hành vọt tới.
- A? Vậy ngươi tới giết ta đi...
Phương Hành cười lạnh, đáy mắt có chút chờ mong, nếu như tiện nữ nhân này thực xông lại ra tay, vậy thì quá tốt.
Trong tay chỉ có một lão bộc làm thẻ đánh bạc, nắm chắc chưa đủ lớn, có nữ nhân này thì tốt hơn rồi.
Nhưng Kim Phù rút kiếm ra, còn chưa vọt tới, liền nghe một tiếng quát lạnh:
- Phù nhi dừng tay!
Thanh âm này cũng không cao, nhưng cuồn cuộn mà đến, lại mờ mờ ảo ảo mang theo uy thế ngập trời, đúng là Kim Quang Lão Tổ mở miệng.
- Sinh Liên, kẻ này là ai?
Kim Quang Lão Tổ nhàn nhạt liếc nhìn Phương Hành, hỏi thăm Nguyên Sinh Liên.
- Lão tổ, người này là một trong mấy người Phù muội muốn giết, lại không nghĩ tới Hồng thúc lại rơi vào trong tay hắn...
Nguyên Sinh Liên còn muốn nói, nhưng Kim Quang Lão Tổ đã khoát tay áo, ý bảo mình đã biết, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Hành, lạnh giọng nói:
- Tiểu tử, người Kim Quang nhất mạch ta muốn giết, thật đúng là không có mấy cái sống sót, ngươi đã sống, lăn rất xa thì cũng thôi, ngược lại không nghĩ tới lá gan của ngươi không nhỏ, còn dám bắt giữ nô tài của Kim gia ta đến nơi đây, là muốn thị uy với lão tổ ta sao?
- Ha ha, thị uy thì không dám, bất quá ta có thù báo thù, tuyệt đối không giảm giá, hai hậu bối của ngươi miệng quá tiện, trêu chọc ta, ta tới lấy cái công đạo mà thôi...
Phương Hành cầm lão giả áo bào xám, chậm rãi tiến lên, dừng lại ở bên ngoài 300 trượng, không gần thêm nữa.
- Ha ha ha ha...
Kim Quang Lão Tổ cười to:
- Lão phu tung hoành cả đời, tìm ta đòi công đạo không ít, nhưng sống sót lại không nhiều, tiểu tử ngươi là đệ tử của ai, lại dám đến tìm ta đòi công đạo, lá gan thật đúng là không nhỏ!
- Hắc hắc, nô tài của ngươi dám cướp giết ta, lá gan cũng không nhỏ!
Phương Hành cười lạnh, bóp cổ lão bộc, lớn tiếng nói:
- Bớt con mẹ nó nói nhảm đi, muốn hắn sống không? Hai ta nói chuyện...
- A, nói chuyện với lão phu, ngươi còn không xứng!
Kim Quang Lão Tổ cười lạnh, lạnh giọng nói:
- Mặc dù hắn chỉ là một nô tài, nhưng cũng là nô tài của Kim gia chúng ta, nếu ngươi dám thương hắn một sợi lông, lão phu không chỉ nghiền xương ngươi thành tro, còn sẽ giết sư tôn ngươi, tiêu diệt gia tộc ngươi, đứt truyền thừa của các ngươi, thậm chí tất cả thân bằng hảo hữu của ngươi, một cái cũng sẽ không bỏ qua, Kim Quang Lão Tổ ta nói được làm được, ngươi có thể thử xem!
Sau khi dứt lời liền quay đầu nhìn về phía cầu đá, cũng không để chuyện này ở trong lòng, theo hắn, tiểu tử kia bất quá là tôm tép nhãi nhép mà thôi, đợi mình ra tay, một ngón tay liền có thể nghiền chết, mà lúc này phía đông đã hiện màu trắng bạc, bên cạnh mây, luồng ánh nắng thứ nhất sắp xuất hiện, đại sự làm trọng, trước đưa các tiểu bối đi vào đã.
Mấy hơi qua đi, luồng ánh mặt trời thứ nhất rốt cục bắn ra, ánh mặt trời này lại màu tím, chính là Tử Khí Đông Lai. Tử quang lấp lóe, trận pháp bao phủ cầu đá cũng biến hóa, trận pháp vốn phong bế dĩ nhiên mở ra, lợi dụng cầu đá làm thông đạo, mở ra một cánh cửa, bên trong linh khí dồi dào bừng lên, như động thiên phúc địa.
- Huyền Vực mở ra, chuẩn bị tiến vào!
Kim Quang Lão Tổ xoay người lại, nhìn các tiểu bối quát khẽ.
Ở bên cạnh hắn, các đệ tử Kim Quang nhất mạch hưng phấn hét lớn, hăng hái đi về phía cầu đá.
- Lão tổ, Hồng thúc hắn...
Kim Phù đi tới bên người Kim Quang Lão Tổ, lo lắng hỏi thăm.
- Nhanh chóng vào Huyền Vực, lo lắng cái gì? Ở trước mặt lão phu, cho tiểu tử này mười lá gan cũng không dám tổn thương người Kim gia ta!
Kim Quang Lão Tổ cười lạnh, liếc nhìn Phương Hành, không để hắn ở trong lòng chút nào.
Hắn không tin tiểu tử này thực có can đảm ở trước mặt mình đả thương người, còn nữa, một lão bộc mà thôi, hắn cũng không quá coi trọng.
Trước mắt đưa tiểu bối vào Huyền Vực mới là đại sự trọng yếu nhất, đợi cho mình ra tay, chỉ là một tiểu tử Trúc Cơ cảnh, còn có thể lật trời sao?
Nhưng lúc này, trong mắt con châu chấu kia hiện lên hàn quang.
- Sinh tử thành bại, là ở hành động lần này...
Phương Hành quyết định chủ ý, đột nhiên lên tiếng hét lớn:
- Kim Quang Lão Tổ, ngươi là rùa đen hỗn đản, con mẹ nó ngươi điếc sao, ta và ngươi đàm phán, ngươi thực không muốn mệnh nô tài của mình sao? Tin hiện tại ta bóp chết hắn hay không?
- Tiểu hỗn đản, ngươi dám mắng lão phu?
Kim Quang Lão Tổ chưa từng bị người mắng qua như thế?
Sau khi ngẩn ngơ, lửa giận trong lòng hừng hực thiêu đốt.
- Mắng ngươi thì thế nào?
Phương Hành không sợ uy phong của Kim Quang Lão Tổ, nhảy cà tưng mắng:
- Tây Mạc Kim Quang nhất mạch chó má, trốn ở trong sa mạc của các ngươi giả thần giả quỷ thì thôi, đã đến Sở Vực, còn dám đùa nghịch uy phong? Còn có lão hỗn đản màu vàng kia, lại dám chơi uy phong với ta, loại người như ngươi ta gặp nhiều rồi, sư phó của ta tùy tiện ra tay cũng có thể đánh ngươi thành đầu heo...
Vừa nói vừa nhấc lão giả áo bào xám lên, vừa tát vừa mắng:
- Nói, nói Kim gia lão tổ của các ngươi chính là hỗn đản, là hỗn đản do mẹ hắn ngoại tình sinh ra, nếu không ta liền dùng lá cờ kia thu ngươi, chắc hẳn ngươi cũng đã gặp qua nó lợi hại, vừa thu vào, thần hồn vĩnh viễn bị trấn áp, muôn đời không được siêu sinh...
Nói xong vung vẩy Vạn Linh Kỳ, khói đen cuồn cuộn như mây như sương...
Vạn Linh Kỳ của hắn tà dị, lão giả áo bào xám đã được chứng kiến, nỗi khổ khi thần hồn vĩnh viễn bị trấn áp, tự nhiên không dám tiêu thụ, nhưng Kim Quang Lão Tổ là thần trong suy nghĩ của hắn, để cho hắn chính miệng mắng Kim Quang lão quái thì thực không có khả năng, trong lúc nhất thời tuy bị đánh váng đầu, lại gắt gao cắn chặt răng không chịu mở miệng, Phương Hành càng mắng càng hăng, từ nào cũng có...
- Tiểu hỗn đản, ngươi muốn chết, lão phu muốn tiêu diệt cả tông của ngươi...
Kim Quang lão quái tự biết nặng nhẹ, thấy tiểu bối của mình còn có một bộ phận chưa thông qua cầu đá, cắn răng chịu đựng.
Nhưng lúc này, bỗng nhiên trong núi rừng xa xa, có người cười to kêu lên:
- Vị tiểu hữu này mắng tốt, Kim Quang lão quái xác thực là mẹ hắn ngoại tình sinh ra, nếu không sao có thể dưỡng ra tính tình thối tha như vậy...
Phương Hành cười to, nhìn về phía núi rừng kêu lên:
- Phải phải, lão hỗn đản này hỗn đản như thế, gia giáo hẳn không tốt...
- Ha ha...
- Nói không sai, Kim Quang lão quái này xác thực không phải thứ gì...
- Đợi lão phu kết thành Nguyên Anh, không chừng sẽ để mẹ của lão quái này sinh đứa khác ngoan hơn...
Trong lúc nhất thời, trong núi rừng, các loại thanh âm vang lên, nhao nhao trào phúng, xem ra Kim Quang lão quái đắc tội thực không ít người.
Tuy những người này không dám trực tiếp ra mặt khiêu chiến, nhưng nghe Phương Hành mắng, liền mượn cơ hội trút giận.
Mà Kim Quang lão quái nghe, thì lập tức nổi trận lôi đình, tay run rẩy!