Lược Thiên Ký

Chương 272: Cướp đoạt trận mạch

Chương 272: Cướp đoạt trận mạch

Nghĩ tới Kim Quang Lão Tổ hắn tung hoành Tây Mạc, khi nào chịu qua sỉ nhục bực này?
Vốn tưởng tiểu tử này chỉ là một con sâu cái kiến không biết sống chết, đợi đại sự của mình đã xong, đi qua bóp chết là được, dù sao chỉ là một nô bộc, mình cũng không để ở trong lòng, lại không nghĩ tới, tiểu tử kia lại to gan lớn mật như vậy, sắp chết đến nơi còn dám chửi mình, hết lần này tới lần khác còn có người trốn ở trong rừng phụ họa.
Nếu như không lập tức giết tiểu tử này, còn không biết hắn sẽ mắng ra cái gì nữa, ở dưới người hữu tâm thôi động, có khi ngày mai sự tình Kim Quang Lão Tổ mình bị thống mạ sẽ truyền khắp Nam Chiêm Bộ Châu, mất hết thể diện là nhẹ.
- Chỉ là thuận tay đánh chết tiểu tử này mà thôi, cũng chưa chắc có người dám ra đây đoạt trận mạch...
Dùng ổn thỏa để đạt được mục đích, Kim Quang Lão Tổ vốn định một mực canh giữ ở bên cạnh cầu đá, thẳng đến tất cả đệ tử Kim Quang nhất mạch đều thông qua cầu đá rồi nói sau, nhưng đến lúc này, càng nghe càng giận dữ, rốt cục nhịn không được, rống to một tiếng, thân hoá lưu quang lao về phía Phương Hành, miệng hét lớn:
- Tiểu tạp chủng, hôm nay lão phu muốn nghiền xương ngươi thành tro, mạt sát thần hồn...
- Lão hỗn đản này rốt cục nổi giận, lão Tà, động thủ...
Nhìn thấy Kim Quang lão quái bị mình kích động, Phương Hành rốt cục thở phào nhẹ nhõm, thần niệm vận chuyển, cùng Đại Bằng Tà Vương trao đổi, sau đó nhìn Kim Quang hung hăng cười cười, một chưởng chụp chết lão giả áo bào xám, đồng thời trên Vạn Linh Kỳ khói đen tăng vọt, bao phủ phương viên mười trượng.
Vèo...
Kim Đan ra tay, tốc độ cực nhanh, giống như kim quang, khoảng cách trăm trượng cơ hồ nháy mắt là đến. Nhưng lúc này, bỗng nhiên từ trong núi rừng, mấy đạo sát khí tăng vọt, cùng nhau ép về phía Kim Quang lão quái.
Kim Quang lão quái nao nao, tâm thần hơi run sợ, giương mắt nhìn về phía núi rừng.
Hắn sớm biết trong rừng có không ít Kim Đan ngấp nghé, tuy những người này không phải đối thủ của hắn, nhưng cũng cần cẩn thận đề phòng.
Bất quá hắn vừa khẽ giật mình, lại phát hiện trong núi rừng trống trơn vắng vẻ, không hề có người ra tay.
- Hừ, bọn phế vật này, quả nhiên không có gan khiêu khích Kim Quang Lão Tổ ta...
Kim Quang Lão Tổ cười lạnh, muốn tiếp tục công kích Phương Hành.
Bành, chưởng lực đập vào trong khói đen.
Chưởng lực hùng hồn, xua tán đi khói đen cuồn cuộn, nhưng hắn bất ngờ phát hiện, tại chỗ vậy mà đã không có thân ảnh của Phương Hành.
- Sử dụng Pháp khí na di?
Kim Quang lão quái ý thức được xảy ra tình huống gì, thần thức quét qua nhìn khắp nơi.
Dùng tu vi của hắn, Pháp khí na di căn bản không coi là cái gì. Sau khi bắt được phương vị, lại đuổi theo bổ sung một chưởng là được.
Nhưng vừa quét qua, hắn lại hơi kinh hãi, quay người nhìn về phía cầu đá.
Thân ảnh của tiểu tử kia bất ngờ xuất hiện ở trước cầu đá, đang cất bước xông lên cầu đá.
Tiểu tử này sử dụng Pháp khí na di, vậy mà không có trốn, mà lao về phía trận mạch.
Đã đến lúc này, còn muốn tiến vào Huyền Vực?
Kim Quang Lão Tổ cười lạnh, trong chốc lát quay lại, phóng về phía cầu đá.
Dùng tu vi của hắn, ở trong phương viên ngàn trượng, có thể nói là ngay lập tức liền đến, tiểu tử này vọt tới trước cầu đá, cũng chỉ mất mạng mà thôi.
Chỉ là lúc này, trong núi rừng lại có mấy đạo sát khí đánh úp lại.
Kim Quang Lão Tổ lòng sinh cảm ứng, quay người phòng ngự, mắt như chim ưng nhìn quét núi rừng.
Nhưng giống như trước, chỉ nghe tiếng sấm không thấy mưa, trong núi rừng một mảnh vắng lặng.
Thời điểm Kim Quang lão quái nao nao, Phương Hành đã chạy tới cầu đá.
Lúc đầu, khi thấy Kim Quang Lão Tổ trấn thủ cầu đá, Phương Hành đã tính toán tốt hết thảy, Kim Quang lão quái trấn thủ ở chỗ này, ngay cả ba Kim Đan cũng không có nắm chắc từ trong tay hắn cướp đoạt trận mạch, lại càng không cần phải nói tới mình, coi như trong tay mình có một lão bộc Kim gia làm con tin cũng không được, Kim Đan cảnh tung hoành cả đời, há sẽ vì một lão bộc mà mềm lòng?
Biện pháp duy nhất là thừa dịp trận mạch mở ra, dẫn Kim Quang lão quái ly khai cầu đá, sau đó mình dùng tốc độ nhanh nhất xông vào Huyền Vực, như vậy có Huyền Vực ngăn cách, ngay cả Kim Đan lão tổ cũng không làm gì được mình.
Chỉ là phương pháp thì tốt, nhưng có thể thi hành hay không là vấn đề rất lớn.
Vấn đề này chính là, thực lực của Kim Đan Chân Nhân quá mạnh mẽ.
Loại quái vật như Kim Quang Lão Tổ, ở trong ngàn trượng, với hắn mà nói căn bản không tính là khoảng cách, tâm niệm vừa động, ngay lập tức có thể đến.
Coi như mình có thể chọc giận hắn, dẫn hắn ly khai cầu đá, nhưng ở dưới tốc độ của hắn, chỉ sợ mình ngay cả thời gian kích phát Thập Lý Na Di Phù cũng không có, bởi vậy phải tìm mấy người có thể tạo thành uy hiếp với hắn, giúp mình tranh thủ một chút thời gian, đúng là căn cứ vào loại cân nhắc này, Phương Hành mới tìm ba Kim Đan cảnh kia.
Tuy ba người này liên thủ không phải đối thủ của Kim Quang Lão Tổ, nhưng thực muốn động thủ, Kim Quang Lão Tổ cũng không dám khinh thường bọn hắn.
Cũng không cần bọn hắn thực động thủ, chỉ cần ở lúc mấu chốt, phóng thích sát khí, để cho Kim Quang Lão Tổ phân thần là được.
Hôm nay, nước cờ này quả nhiên có hiệu quả, Phương Hành đã thành công vọt tới trước cầu đá.
- Còn muốn thông qua cầu đá, nằm mơ...
Trước cầu đá còn có hơn mười đệ tử Kim Quang nhất mạch chưa qua, thậm chí ngay cả Kim Phù bởi vì lo lắng Hồng thúc, mà không có lên cầu, Nguyên Sinh Liên thì ở bên người nàng, bọn hắn vừa thấy Phương Hành vọt tới, lập tức hét lớn, thi triển Pháp khí đánh tới, rất nhiều công kích dệt thành một tấm lưới ở trước người Phương Hành, hạ quyết tâm dù không giết được hắn, cũng phải ngăn cản hắn.
Tốc độ của tu sĩ Kim Đan cảnh cực nhanh, chỉ cần tiểu tử này chậm nửa giây sẽ bị Kim Quang Lão Tổ chụp chết.
- Kẻ ngăn ta, chết...
Thời điểm Phương Hành kích hoạt Thập Lý Na Di Phù cũng đã nghĩ kỹ tất cả tình huống, trước khi hiện thân ở trên cầu đá, lập tức rống to một tiếng, huy động Vạn Linh Kỳ, chốc lát tầm đó, khói đen cuồn cuộn bao phủ, các tu sĩ Linh Động cảnh vọt tới bị đánh huyết nhục cơ hồ, hấp thu sạch sẽ, hóa thành xương khô nhao nhao ngã xuống đất, ngay cả Nguyên Sinh Liên và Kim Phù cũng đột nhiên biến sắc, lách mình né tránh.
Phương Hành thì mượn cơ hội này, không ngừng chút nào, trực tiếp sải bước lên cầu.
- Tiểu tạp chủng muốn chết...
Kim Quang lão quái nhìn đệ tử của mình bị đại kỳ của Phương Hành vung lên giết bốn năm người, nộ khí không cần phải nói.
Tâm niệm vừa động, liền lách mình đến trước cầu đá, một chưởng đập qua, nhưng hắn ở trên không trung có chút phân thần, Phương Hành đã thông qua một nửa cầu đá, lúc này chưởng lực của hắn đánh qua, chỉ quét thân hình của Phương Hành lảo đảo, mượn lực tháo chạy về phía trước, thân như lưu quang, nhất cổ tác khí thông qua cầu đá...
- Ha ha ha ha, lão tạp chủng, ta vẫn tiến vào được, ngươi có thể làm gì...
Phương Hành thông qua được cầu đá, cười ha ha, trong nội tâm cực kỳ đắc ý.
- Ngươi... các sư đệ, chúng ta cùng tiến lên giết hắn...
Các đệ tử Kim Quang nhất mạch đã tiến vào Huyền Vực đang tụ ở đầu cầu, nhìn thấy Phương Hành tiến đến, lập tức vây hắn lại.
Chỉ là vừa rồi bọn hắn cũng nhìn thấy Phương Hành vung hắc kỳ liền giết chết bốn năm người, nên đều không dám động thủ.
- Tốt nhất chớ lộn xộn, nếu không ta không ngại giết vài người lập uy!
Phương Hành cười lạnh, vung đại kỳ lên, khói đen cuồn cuộn, giống như một mảnh yêu vân, bao phủ ở trên đỉnh đầu của mọi người.
Đệ tử của Kim Quang nhất mạch biết lợi hại, nhất thời sắc mặt đại biến, không dám mạo hiểm vọng động.
- Kim Quang lão quái, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện chưa?
Phương Hành cười cười, ngồi ở trên cầu đá, nhìn Kim Quang lão quái nói.
- Tiểu tử, bổn sự của ngươi không nhỏ nha, vậy mà có thể ở dưới mí mắt của lão phu tiến vào...
Kim Quang lão quái lành lạnh nói, khuôn mặt âm trầm, tâm tư xoay chuyển, đã suy nghĩ cẩn thận mưu kế của Phương Hành.
- Ha ha, ta đã sớm nói, bổn sự của ta rất lớn, là tiện nữ nhân kia không có mắt, số mệnh không tốt, hết lần này tới lần khác tới chọc ta...
Phương Hành cười lạnh, sau đó vung tay lên quát:
- Được rồi, thời gian cấp bách, trận mạch mở ra chỉ có một nén hương thời gian, chúng ta cũng đừng nói nhảm, hiện tại đám đệ tử kia của ngươi đều là con tin của tiểu gia, nếu như không muốn bọn hắn chết sạch, ta nói cái gì ngươi nghe cái đó!
Sắc mặt của Kim Quang Lão Tổ lành lạnh, lạnh giọng nói:
- A, ngươi là đánh cái chủ ý này, sau khi vọt vào Huyền Vực, liền có thể dùng đệ tử của lão phu làm vật thế chấp, uy hiếp ta sao? Có gan, thật có gan, ngay cả lão phu cũng có chút bội phục ngươi rồi, nói đi!
Phương Hành cười hắc hắc nói:
- Rất đơn giản, ngươi lăn xa một chút, không nên đứng ở đầu cầu, ta thấy ngươi liền tâm phiền, Đại Đạo chỉ lên trời, ai cũng có thể đi, ngay cả Huyền Quan cũng không có quy định người khác không thể vào, dựa vào cái gì ngươi bá đạo như vậy? Cái trận mạch này bây giờ là ta định đoạt, ai thích thì vào, vào trả thù lao, ta sẽ không khó xử huyền tôn nữ của ngươi, như thế nào?
Kim Quang lão quái nghe vậy, ánh mắt lành lạnh, nhất thời không có lên tiếng.
Kim Phù thì nổi giận, lạnh lùng nói:
- Lão tổ, không nên đáp ứng hắn, để cho con đi vào chém gia hỏa này!
Nguyên Sinh Liên vội vàng kéo nàng lại, thấp giọng nói:
- Phù sư muội đừng kích động, lá cờ trong tay tiểu tử kia rất lợi hại!
Kim Phù hận nghiến răng, nhưng không có xông lên cầu đá.
Thậm chí trong lòng nàng còn có chút vui mừng, may mắn mình không có tiến vào Huyền Vực.
Đại kỳ trong tay tiểu tử kia thật lợi hại, mình thực không có nắm chắc ngăn cản, xem ra mình thật gây ra đại họa rồi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất