Lược Thiên Ký

Chương 273: Quỳ thì quỳ!

Chương 273: Quỳ thì quỳ!

Khuôn mặt của Kim Quang Lão Tổ âm trầm, nhanh chóng suy tư.
Hắn có thể tung hoành Tây Mạc mấy trăm năm, ngoại trừ thực lực cao cường, hung bạo vô cùng ra, cũng không phải thật không có đầu óc, hiểu được cân nhắc lợi hại, rất rõ ràng, tiểu tử này đã nắm mạch môn của mình, trận mạch mở ra, chỉ có một nén hương thời gian, hôm nay đã qua một nửa, nếu bỏ lỡ cơ hội này, đừng nói đệ tử bên trong tính mạng khó bảo toàn, đệ tử còn lại cũng bị trễ nãi.
Nếu thay đổi người khác, hắn cũng không quá lo lắng, trực tiếp để cho Kim Phù hoặc Nguyên Sinh Liên đi vào làm thịt tiểu tử kia là được.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác tiểu tử kia cực kỳ khó giải quyết.
Hắn có thể giết chết nô tài kia, chắc hẳn thực lực không kém, hơn nữa đại kỳ trong tay hắn uy lực cường đại, ngay cả Kim Phù và Nguyên Sinh Liên liên thủ, cũng không có nắm chắc vững vàng thắng hắn, tử thương một cái, mình sẽ lỗ lớn.
Dù sao đám đệ tử này đều là mình tỉ mỉ chọn lựa ra, Kim Đan Chân Nhân không cách nào tiến vào Huyền Vực, chỉ có thể dựa vào đám đệ tử này đi vào giúp mình cướp lấy cơ duyên, nói cách khác, những người này đều tương đương với tay chân của mình, đứt rời cái nào cũng sẽ đau lòng.
- Kim Quang lão quái, thời gian không nhiều lắm, kéo dài nữa, đám đệ tử của ngươi sẽ giữ không được mạng!
Phương Hành lạnh lùng nhắc nhở, nhìn về phía mặt trời mới mọc.
- Tốt, lão phu cũng không cân nhắc, nhượng ra trận mạch thì đã làm sao?
Kim Quang lão quái hạ quyết định, lạnh lùng nói:
- Cùng tiểu tử ngươi kết thù, cũng không phải lão phu mong muốn, hiện tại lão phu cho ngươi mặt mũi, nhường lại trận mạch, coi như là đền bù tổn thất, hóa giải thù hận của ngươi và hậu bối ta được không? Bất quá ngươi phải lập lời thề, đợi cho mọi người đều tiến vào Huyền Vực, ngươi không thể khó xử đệ tử của ta...
Phương Hành cười ha ha nói:
- Dễ nói dễ nói, cam đoan không làm khó dễ!
Kim Phù lo lắng nói:
- Lão tổ, ngài là nhân vật bậc nào, há có thể nói chuyện điều kiện với tiểu tử này?
Ba...
Kim Phù còn chưa nói xong, Kim Quang Lão Tổ đã xoay người lại, tát nàng một cái, lạnh giọng nói:
- Nếu như không phải ngươi có mắt không tròng, trêu chọc tiểu tử khó chơi bực này, lão phu sẽ mất mặt như vậy sao?
Dù một chưởng này không vận dụng pháp lực, nhưng đánh rất nặng, Kim Phù bị đánh mông, ngơ ngác nhìn Kim Quang Lão Tổ.
Nguyên Sinh Liên vội vàng chạy tới, giữ chặt tay của nàng, ý bảo nàng không nên trêu chọc Kim Quang lão quái.
- Tốt rồi, bọn phế vật các ngươi, có người thay các ngươi chiếm trận mạch, đều vào đi...
Kim Quang Lão Tổ lạnh lùng nhìn Phương Hành, bỗng nhiên nhìn về phía núi rừng quát to một tiếng, sóng âm cuồn cuộn, truyền ra không biết bao nhiêu dặm.
Chúng tu sĩ đều đại hỉ, thật có thể nói là tuyệt xử phùng sinh. Trong lúc nhất thời lộn xộn lung tung, không biết bao nhiêu người từ trong núi rừng vọt ra, vội vã vọt tới cầu đá, lúc tiếp cận nơi này, đại bộ phận đều ngừng lại, khiếp đảm nhìn Kim Quang Lão Tổ, thấy có người can đảm thông qua được cầu đá, mà Kim Quang Lão Tổ cũng không dị động, mọi người mới theo đi lên.
- Đa tạ vị đạo huynh này...
- Đại ân của đạo huynh, suốt đời khó quên...
- Không biết tục danh của đạo huynh, ân này tại hạ tất báo...
Trong lúc nhất thời, chúng tu sĩ nhao nhao thông qua cầu đá, nhìn Phương Hành chắp tay đa tạ.
Phương Hành cười ha ha nói:
- Tạ ơn có ý tứ gì, cầm thứ đáng giá ra mới là đứng đắn!
Chúng tu sĩ nhất thời ngạc nhiên, không người mở miệng.
- Sinh Liên, nếu lão phu cho ngươi Kim Ly Bát Trận Bàn, có mấy phần nắm chắc chém giết tiểu tử kia?
Thời điểm các tu sĩ nhao nhao tiến vào Huyền Vực, Kim Quang Lão Tổ thấp giọng hỏi Nguyên Sinh Liên.
Nguyên Sinh Liên khẽ giật mình, sau đó đại hỉ nói:
- Lão tổ minh giám, thực lực của tiểu tử kia ta xem cũng bình thường, chỉ là Trúc Cơ cảnh tầng hai, vãn bối còn không để vào mắt, chỉ là lá cờ kia quả thực nguy hiểm, chắc hẳn Hồng thúc cũng là bị nó hại, không phải vãn bối khoe khoang, nếu lão tổ ban thưởng kiện Huyền khí kia, bằng thực lực của ta, trảm tiểu tử này bất quá là trở bàn tay!
- Ân...
Kim Quang Lão Tổ âm thầm gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một kim bàn, âm thầm đưa cho Nguyên Sinh Liên.
Kim Phù hơi lo lắng, nàng biết Kim Ly Bát Trận Bàn chính là Pháp khí thành danh của Kim Quang Lão Tổ, uy lực cường đại, vốn tưởng tương lai sẽ là vật của mình, không nghĩ tới hôm nay lão tổ lại ban Huyền khí kia cho Nguyên Sinh Liên, chắc hẳn lão tổ cho rằng dù mình cầm Huyền khí kia, cũng không nhất định là đối thủ, nhất thời khó thở.
Chỉ có điều vừa rồi nàng đã ăn một tát, nên không dám nói lung tung, trong nội tâm cực kỳ lo lắng.
Thấy Nguyên Sinh Liên hưng phấn nhận lấy kim bàn, nàng tức đến dậm chân, trong lúc vô tình quay đầu, chợt phát hiện một bóng lưng có chút quen mắt, trong nội tâm đột nhiên mừng rỡ, vội quát lên:
- Lão tổ, bắt giữ nha đầu kia...
Kim Quang Lão Tổ nao nao, nhìn về phía Kim Phù.
Kim Phù vội vàng hét lớn:
- Nàng và tiểu tử kia là một nhóm...
Ánh mắt của Kim Quang Lão Tổ lạnh lẽo, mắt lộ ra hàn quang nhìn sang.
Phương Hành cũng nghe được Kim Phù kêu to, trong nội tâm lộp bộp một tiếng, vội vàng đứng lên, nhìn về phía Hắc Phong đạo nhân cách cầu đá chỉ có mấy trượng nói:
- Mau đưa nha đầu kia vào...
Lúc này Sở Từ đã đơn giản cải trang cách ăn mặc, bỏ trang sức, là không muốn bị Kim Phù nhận ra, tránh rắc rối bất ngờ, lại không nghĩ cẩn thận như thế, lại vẫn bị Kim Phù khám phá, bất quá lúc này vẫn có cơ hội, Hắc Phong lão tổ cách cầu đá rất gần, chỉ cần hắn nhẹ nhàng đẩy, dùng tu vi của hắn rất dễ dàng đưa Sở Từ đến cầu đá...
Nhưng lúc này, Kim Quang Lão Tổ lạnh giọng hét lớn:
- Lão đạo kia, ngươi muốn cùng lão phu là địch sao?
Bàn tay của Hắc Phong đạo nhân đã khoác lên vai Sở Từ, trong nội tâm run lên, không có lập tức phát lực, đồng thời tâm niệm xoay chuyển, vừa rồi ở trong núi rừng hù dọa đối phương, không thò đầu ra mặt, đối phương không làm khó dễ ta được, nhưng bây giờ đưa tiểu cô nương này vào, sẽ đắc tội Kim Quang lão quái, cũng không biết hai người Xích Mi có giúp ta ngăn địch hay không...
Lại đảo mắt nhìn xem, đệ tử Thái Huyền Môn của mình không sai biệt lắm đã tiến vào Huyền Vực, mục đích đã đạt tới, chuyện còn lại là sự tình của Kim Quang lão quái và tiểu tử kia, mình chen vào làm gì?
Tâm tư chuyển mấy vòng, vậy mà không có đưa Sở Từ qua.
Mà lúc này Sở Từ cũng ý thức được nguy hiểm, trong nội tâm giật mình, cất bước chạy tới cầu đá.
- Ha ha...
Kim Quang lão quái cảm thấy cực kỳ vui mừng, bàn tay tìm tòi, một đạo lực lượng vô hình dò xét tới, bắt Sở Từ đến trong tay.
- Kim Quang lão hỗn đản, ngươi dám thương nha đầu kia một sợi lông, ta sẽ giết đệ tử của ngươi...
Phương Hành giận tím mặt, trên Vạn Linh Kỳ khói đen cuồn cuộn, bao phủ tất cả mọi người đã tiến vào cầu đá, ngay cả đệ tử của Thái Huyền Môn cùng với Xích Mi, Lam Y nhất mạch cũng không có buông tha, làm ba lão quái kia sắc mặt đại biến.
- Ha ha, muốn giết ngươi cứ giết, đệ tử của lão phu có bốn mươi ba người, ngươi giết những người bên trong, bên ngoài còn có mười hai, nhưng nha đầu kia lại chỉ có một, không bằng chúng ta cùng nhìn xem, ai giết càng thống khoái?
Kim Quang Lão Tổ bắt được Sở Từ, thấy dáng vẻ lo lắng của Phương Hành, liền biết nha đầu kia quan hệ rất thân cận, cười ha hả.
Sở Từ bị Kim Quang Lão Tổ bắt giữ, không giãy giụa được, ánh mắt sợ hãi, khủng hoảng nhìn về phía Phương Hành.
- Ách...
Phương Hành ngẩn ngơ, đột nhiên thay đổi khuôn mặt tươi cười nói:
- Tội gì khổ như thế chứ, đều là nhân mạng, giết tới giết lui không có ý nghĩa! Kim Quang tiền bối, đừng trách vãn bối không có nói cho ngươi, nha đầu trong tay ngươi là tiểu công chúa của Sở Vương Đình, nàng có một lão tổ, tên là Sở Thái Thượng, kia cũng là hung nhân, nếu ngươi tổn thương nha đầu kia, lão hỗn đản kia tìm ngươi phiền phức sẽ rất nghiêm trọng!
Kim Quang Lão Tổ cười nói:
- Nếu ngươi muốn biên, thì biên cho giống một chút, tùy tiện lấy ra một nha đầu, liền nói là tiểu công chúa của Sở Vương Đình, như vậy cũng được sao?
Phương Hành khẩn trương nói:
- Nàng thật là tiểu công chúa của Sở Vương Đình...
Kim Quang Lão Tổ quát:
- Lão phu không tốn hơi thừa lời với ngươi, ta đếm ba tiếng, ngươi quỳ xuống cho ta, nếu không...
Sắc mặt Phương Hành đại biến.
- Một …
Kim Quang Lão Tổ mở miệng, sắc mặt lạnh lùng.
Bá...
Phương Hành trực tiếp quỳ xuống nói:
- Lãng phí thời gian làm gì chứ, không phải là quỳ sao, ngươi nói một tiếng chẳng phải xong!
Kim Quang Lão Tổ giật mình, hắn vốn muốn thông qua cái quỳ này, thăm dò thử xem nha đầu kia phải chăng thật trọng yếu như thế, cũng tiện kế hoạch bước tiếp theo, lại không nghĩ tới chỉ đếm một tiếng, tiểu tử kia đã dứt khoát quỳ xuống, xem bộ dáng không coi quỳ là chuyện quan trọng, cũng làm cho hắn có chút sờ không rõ kế hoạch phía sau nên thi triển như thế nào...
Mà Sở Từ thì hai mắt đẫm lệ, nàng đã từng thấy qua hoàng huynh của mình cùng một người đại chiến, đại chiến đến cuối cùng, cũng muốn đối phương quỳ xuống, nhận hắn làm chủ, kết quả đối phương dù chết cũng không chịu quỳ, bị hoàng huynh một chưởng đánh chết, có thể thấy được đối với tu sĩ mà nói, cái quỳ này là trọng yếu bực nào, thế nhưng Phương Tiểu Cửu vì mình, vậy mà không tiếc quỳ, phần quý trọng này...
Bất quá vô luận như thế nào nàng cũng không nghĩ ra, Phương Hành vẫn luôn không để ý mặt mũi như thế, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề, đừng nói quỳ, dập đầu cũng được, dù sao cũng không mất miếng thịt nào, sau khi làm thịt đối thủ, mình vẫn là đại gia!
Thời gian cấp bách, thời gian trận mạch khép kín rất nhanh liền tới, Kim Quang Lão Tổ cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn nha đầu kia sống, đơn giản, ngươi đã giết nô tài của Kim gia ta, vậy lão phu muốn ngươi tự nguyện đeo lên Tỏa Thần Hoàn, lập lời thề, lần này ở trong Huyền Vực, làm nô cho Kim gia ta, thay lão phu tranh đoạt cơ duyên, đợi cho sự tình Huyền Vực kết thúc, trả lại ngươi tự do, như thế nào?
- Tỏa Thần Hoàn?
Phương Hành khẽ giật mình, sau đó chém đinh chặt sắt nói:
- Tốt!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất