Lược Thiên Ký

Chương 285: Kết minh

Chương 285: Kết minh

- Đi mau, đi mau...
Đột nhiên tu sĩ ục ịch kêu to, dẫn đầu bỏ chạy, ba tu sĩ khác cũng lập tức tỉnh hồn, vội vàng theo sát phía sau.
- Các ngươi trốn ở trên Thần Sơn, quyết không được xuống...
Tu sĩ mắt ưng đào tẩu, đồng thời vẫn không quên dặn dò các đệ tử Linh Động cảnh không thể xuống núi.
Thần Sơn có trận pháp bao phủ, giống như ở cầu đá, đường lên núi chỉ Linh Động cảnh mới có thể đi, Trúc Cơ không thể vào, cách làm của bốn Trúc Cơ cảnh này, kỳ thật không khác Kim Quang Lão Tổ lúc trước, đều là muốn giúp đệ tử nhà mình giảm bớt người cạnh tranh mà thôi, mà chỉ cần đám đệ tử Linh Động cảnh kia không xuống núi, hai tên cướp này lại hung cũng không làm gì được bọn họ, Huyền Vực có quy tắc bảo hộ của mình a.
Còn nữa, dù hai tặc phỉ Trúc Cơ kia lại hung, canh giữ ở bên cạnh không đi, cũng không làm gì được đệ tử Linh Động cảnh ở trong núi, bởi vì trong mỗi một Thần Sơn, đều có một loại tồn tại giống như tế đàn, có thể truyền tống tu sĩ ly khai Huyền Vực.
Bởi vậy đối với bốn tu sĩ này mà nói, hôm nay nguy hiểm nhất lại là bọn hắn, chỉ cần bọn hắn đào tẩu, sẽ không có hậu hoạn.
Nhưng Phương Hành và tặc phỉ áo xanh đang mắt to trừng đôi mắt nhỏ, thấy bốn tu sĩ đào tẩu lại lộ vẻ do dự.
Tuy phát hiện tặc phỉ áo xanh là đại địch bình sinh ít thấy, nhưng hắn tự nghĩ nếu thi triển Âm Dương Đại Ma Bàn, vẫn có vài phần nắm chắc đánh giết đối phương, nhưng Âm Dương Đại Ma Bàn là thần thông, lấy tu vi của hắn hôm nay thi triển áp lực quá lớn. Mặc dù thi triển ra, uy lực vô tận, nhưng linh lực của hắn sẽ không còn bao nhiêu.
Nếu là sinh tử đại địch, liều cũng không có gì, nhưng tình huống trước mắt...
Phương Hành thấy tặc phỉ áo xanh vận chuyển huyền công, lại thật lâu không phóng thích, trong nội tâm minh bạch đối phương cũng có cố kỵ giống như mình, cười hắc hắc nói:
- Vị lão huynh này, ngươi nói chúng ta liều như vậy, ai thua ai thắng?
Tròng mắt của tặc phỉ áo xanh xoay chuyển, hắng giọng nói:
- Ta xem là lưỡng bại câu thương!
Phương Hành cười nói:
- Phải, ngươi nói chúng ta liều lưỡng bại câu thương, lại bị người khác kiếm tiện nghi, có phải quá điên hay không?
Tặc phỉ áo xanh nói:
- Quả thật có chút điên!
Phương Hành nói:
- Vậy ngươi có tính điên hay không?
Tặc phỉ áo xanh giận dữ:
- Bản tiểu... gia cực kỳ thông minh, làm sao sẽ điên?
Phương Hành nói:
- Ta cũng vậy, không bằng chúng ta thu thần thông đi?
Tặc phỉ áo xanh nói:
- Tốt!
Hai người nói xong, nhưng đợi nửa ngày, lại không thấy đối phương thu thần thông.
Phương Hành có chút bất mãn nói:
- Ngươi như vậy là không được, không có thành tín a, không phải nói thu thần thông sao?
Tặc phỉ áo xanh nói:
- Ta không phải muốn đợi ngươi thu thần thông trước sao?
Phương Hành:
- Ngươi thi triển thần thông trước, cho nên ngươi thu trước...
Tặc phỉ áo xanh:
- Ta thi triển thần thông trước là bởi vì ngươi quá hung, ta đánh không lại ngươi mới thi triển, cho nên ngươi thu trước...
Phương Hành im lặng:
- Hao tổn như vậy cũng rất tiêu hao linh lực, hơn nữa bốn hỗn đản kia sắp chạy mất dạng, chúng ta đừng đấu xảo trá nữa, thật sự chút đi, đếm một hai ba đồng thời thu thần thông, ngươi xem coi thế nào?
Tặc phỉ áo xanh nói:
- Phương pháp này có thể...
Hai người bình tĩnh liếc nhau một cái, Phương Hành bắt đầu đếm một hai ba, hai người đồng thời thu thần thông, nhưng trong giây lát từng người trốn ra trăm trượng, sợ đối phương lừa gạt ám toán mình, bất quá khi phát hiện đối phương không có lừa gạt, trong nội tâm không khỏi nhẹ nhàng thở ra, Phương Hành nhìn bốn tu sĩ đào tẩu, kêu lên:
- Một người hai cái!
Tặc phỉ áo xanh gật đầu:
- Rất tốt, như thế mới công bình!
Hai người đã ước định, liền từng người đuổi theo bốn tu sĩ đào tẩu, hai người bọn họ một cái có Thập Vạn Bát Thiên Kiếm Kiếm Sí, một cái chân đạp Lôi Điểu, đều có thể phi hành ở tầng trời thấp, bốn tu sĩ kia bất đắc dĩ, không bao lâu đã bị hai người bắt trở lại, đối mắt nhìn nhau một mắt, không khỏi có chút cảm giác tỉnh táo tương tích.
- Nhanh, các ngươi ở Huyền Vực đạt được tất cả linh thảo dị quả đều giao ra đây!
Phương Hành lớn tiếng quát, lệnh hai tu sĩ bị hắn bắt giao ra bảo bối.
Hai Trúc Cơ cảnh kia liếc nhau, vạn bất đắc dĩ, đã rơi vào trong tay đối phương, vậy còn có cái gì để nói, mặc dù bọn hắn muốn không giao, Phương Hành cũng có rất nhiều thủ đoạn buộc bọn hắn giao, nói tóm lại hai tu sĩ này đã rơi vào trong tay Phương Hành, thì chính là dê béo, chỉ đợi lên nồi, xảo trá ra tất cả đồ vật thật không tốn bao nhiêu thời gian.
- Kêu các đệ tử tiến vào Thần Sơn của các ngươi ra, sau đó bảo bọn hắn lấy ra tất cả thu hoạch để ta nhìn xem!
Phương Hành nhìn hai Trúc Cơ cảnh kia kêu to.
Hai Trúc Cơ cảnh kia nhất thời hai mặt nhìn nhau, có khổ nói không ra lời.
- Hắc? Không nghe đúng không!
Phương Hành tức giận, quay đầu nhìn về phía Vạn Linh Kỳ kêu:
- Lão Tà, thê hiện chút uy phong đi...
Đại Bằng Tà Vương cực kỳ phối hợp, cười hắc hắc, một tia khói đen bay qua, trong khói đen huyễn hóa ra bốn năm Yêu Linh khủng bố, cả đám giống như núi nhỏ, vây hai gã Trúc Cơ cảnh lại, khí tức hung hãn để cho người hãi hùng khiếp vía, như một giây sau sẽ nuốt hai người bọn họ...
- Đừng... Đừng giết chúng ta...
Hai tu sĩ Trúc Cơ cảnh kia sợ hãi, vội vàng nhìn về phía Thần Sơn kêu to, gọi các đệ tử đi ra.
Bọn hắn là Trúc Cơ cảnh, ở trong tông môn hoặc thế gia địa vị không bình thường, các đệ tử Linh Động cảnh ở trên Thần Sơn tự nhiên không dám không theo, sau khi do dự, cuối cùng vẫn đi ra, ngoan ngoãn giao linh dược vừa mới hái được...
Phương Hành đại hỉ, bất luận tốt xấu, thu sạch.
Đệ tử hai mạch đều tràn đầy bất đắc dĩ, có khổ nói không nên lời, theo lý thuyết, bọn hắn có tu sĩ Trúc Cơ cảnh đi theo như Hộ Đạo giả, chính là vì khi dễ người khác, bình thường ngăn trở lối vào, hoặc ra tay cướp những người khác, đều cực kỳ thuận lợi, nhưng hôm nay, hết lần này tới lần khác bởi vì có Trúc Cơ cảnh mà bị người cưỡng ép, cơ duyên của mình cũng bay mất.
Phương Hành không khách khí, cách làm của đám hỗn đản này kỳ thật không khác Kim Quang Lão Tổ, đều muốn dựa vào lực lượng của mình quấy nhiễu quy tắc Huyền Vực, cho dù là khu vực Huyền Vực cho phép tất cả đệ tử Linh Động cảnh tiến vào, bọn hắn cũng sẽ ngăn núi, không cho tu sĩ khác vào, cực kỳ bá đạo, nhưng gặp phải Phương Hành, xem như xui xẻo tám đời.
Làm xong sự tình của mình, Phương Hành chắp hai tay sau lưng, đến chỗ tặc phỉ áo xanh nhìn náo nhiệt.
Chỉ thấy lúc này hai tu sĩ bị tặc phỉ áo xanh bắt được, vẻ mặt cầu xin lấy ra tất cả linh dược, tùy ý tặc phỉ áo xanh lựa chọn, mà tặc phỉ áo xanh cũng rất nghiêm túc, trái tay cầm một ngọc giản ố vàng, nhanh chóng so sánh hình ảnh ở phía trên, mỗi xem một cây sẽ vứt qua một bên, hình như đang tìm đồ vật gì.
- Tinh Thần Thảo... chín lá một hoa, màu tím nhạt, thân có vân văn, rễ như Cầu Long...
Ở trong miệng hắn, còn không ngừng thì thào niệm tụng cái gì, một bên niệm tụng, một bên sàng chọn linh dược, thoạt nhìn tầm mắt rất cao, một ít đồ vật ngay cả Phương Hành cũng đỏ mắt lại bỏ qua, vứt ở một bên, chỉ muốn ở trong rất nhiều linh dược chọn lựa ra Tinh Thần Thảo mình cần mà thôi...
- Cây này... cây này...
Đột nhiên, tặc phỉ áo xanh thấy được một cây linh dược nhỏ bé và yếu ớt, con mắt sáng ngời, cẩn thận từng li từng tí nhặt lên, cẩn thận đánh giá, gốc linh dược này lại có chút giống Tinh Thần Thảo trong truyền thuyết, để cho hắn nhất thời đắn đo bất định.
- Đây là Trư Vĩ Ba Thảo, không phải Tinh Thần Thảo ngươi muốn tìm...
Phương Hành tới bên cạnh, cũng ngồi chồm hổm xuống, thấy hắn do dự bất định, liền chen miệng nói.
Tặc phỉ áo xanh hoảng sợ, thấy đối phương ở sát bên mình, hơi mất tự nhiên xê dịch qua bên cạnh nói:
- Tinh Thần Thảo là linh dược đã tuyệt chủng mấy vạn năm, dược hiệu thần dị, vài loại đan phương Thượng Cổ đều cần dùng nó, chính là linh dược tuyệt chủng để cho người cảm thấy đáng tiếc nhất, người nhận biết nó, ở toàn bộ Thiên Nguyên Đại Lục cũng rải rác không có mấy, sao ngươi có thể phân biệt được?
- Dù ta không biết nó, cũng nhận ra Trư Vĩ Ba Thảo nha, rễ rất ngọt, ngươi nếm thử xem!
Phương Hành dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn tặc phỉ áo xanh.
Lúc này hắn lại có chút buồn cười, tặc phỉ áo xanh này cầm trên tay căn bản không phải linh dược, cái kia căn bản là một loại cỏ dại tên Trư Vĩ Ba Thảo, ở Tây Bắc Sở Vực cực kỳ thông thường, đầy khắp núi đồi đều có, hài tử ở nông thôn thường hái đến nhai rễ cây, coi như đường ăn, khi còn bé hắn ở Quỷ Yên Cốc nếm qua không ít, lúc này vừa nhìn liền nhận ra, nhịn không được ở bên cạnh vung tay múa chân.
Tặc phỉ áo xanh tự nhiên sẽ không bỏ vào trong miệng nếm thử, bất quá cẩn thận công nhận một lát, thấy xác thực không giống Tinh Thần Thảo mình muốn tìm, liền bỏ qua một bên, tiếp tục đối chiếu linh dược khác, Phương Hành đi theo nhìn một hồi, lại không kiên nhẫn được nữa, đỉnh đạc vỗ vai của hắn nói:
- Ngươi không cần tìm, trong này không có Tinh Thần Thảo, ngươi xem...
Nói xong, nhặt cây cây linh dược còn lại, lắc lư ở trước mặt tặc phỉ áo xanh:
- Cái này là Tử Linh Hoa, tính đắng cay, tẩy vân da... Cái này là Bích Xà Đằng, có kịch độc, có thể bế khí huyết... cây này là...
Không đến thời gian uống cạn chung trà, mỗi một cây linh dược đều bị hắn điểm ra, cực kỳ rõ ràng.
Tặc phỉ áo xanh giật mình, qua nửa ngày mới nói:
- Nhìn không ra, ngươi còn là một thiên tài đan đạo?
Phương Hành dương dương đắc ý gật đầu nói :
- Đó là tự nhiên, trong thiên hạ linh dược ta không nhìn ra được cũng không nhiều, kết minh không?
Tặc phỉ áo xanh không hiểu ra sao hỏi:
- Kết minh?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất