Chương 287: Quy tắc ở trong Huyền Vực
Bởi vì có tầng tầng đại trận bao phủ, nên ở trong Huyền Vực nhìn về phía mặt trăng cũng chỉ là một màu máu mơ hồ, ban đêm lộ ra cực kỳ yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên ở trong thần sơn linh cốc mới có tiếng cương thi tru lên hoặc tà mị cười lạnh, loại tiếng kêu này đối với người bình thường là cực kỳ khủng bố, nhưng đối với các tu sĩ lại giống như côn trùng kêu.
Thực lực quyết định đảm lượng, cương thi bình thường gặp người bình thường, có thể tiêu diệt cả thôn, tàn sát một trấn, nhưng nếu gặp phải Phương Hành, tiêu diệt một ổ cương thi cũng không khác lấy một tổ chim, tự nhiên không có lo lắng gì.
Dưới vách núi, xe ngựa đỗ ở bên cạnh một cây cổ thụ, nó vốn là một gốc cây khô ở trong Tuyệt Yêu Lĩnh, sinh cơ đoạn tuyệt không biết bao nhiêu năm, nhưng theo Huyền Vực hàng lâm, lại ngoài ý muốn nhận được sinh cơ, sinh ra vài lá cây, đầu cành nở một đóa hoa nhỏ màu trắng, lại có vẻ cực kỳ thần dị, mà ở dưới cổ thụ, tặc phỉ áo xanh đang ngưng thần thổ nạp.
Trong xe ngựa, Sở Từ nghe Đại Bằng Tà Vương thổi da trâu, cái gì lúc mình tuổi còn trẻ tung hoành bốn châu… cảm thấy mỹ mãn ngủ say, đoạn thời gian này, thương thế của nàng cũng tốt hơn nhiều, một là Phương Hành cướp đến không ít linh dược chữa thương, cực kỳ có lợi với thương thế của nàng, lại có tặc phỉ áo xanh Y đạo cao siêu, giúp nàng điều trị rất nhiều.
Mà trong hoàn cảnh yên tĩnh này, Phương Hành lại trốn ở trong một thạch động, cửa động bày ra trận pháp, khuôn mặt nghiêm túc, trước người đặt hơn mười loại linh dược tuỳ tiện chồng chất, giống như rau quả, ở trước linh dược còn có ba viên đan dược tròn căng màu đỏ sậm, đúng là Long Huyết Thánh Đan của Sở Vương Đình.
- Phải nắm chặt thời gian tăng tu vi lên, mấy hỗn đản kia rất khó đối phó...
Trong lòng Phương Hành thầm suy nghĩ , lặng lẽ nhìn Động Thiên Giới Chỉ của mình một cái, trên mặt cười mờ ám.
Lúc đầu hắn không có ý gì, nhưng sau khi nghe tặc phỉ áo xanh nói muốn giáo huấn mình, liền ở trong quá trình hợp tác chú ý, thời điểm ăn cướp các tu sĩ, cũng lưu ý tìm kiếm ba loại linh dược mà tặc phỉ áo xanh tìm, dùng Âm Dương Thần Ma Giám của hắn, tốc độ tìm nhanh hơn tặc phỉ áo xanh rất nhiều, trời xanh không phụ lòng người, thật để hắn tìm được một cây.
Bất quá sau khi tìm được, hắn lại không nói gì, mà lặng lẽ dấu đi.
Mục đích rất đơn giản, một là muốn lưu tâm quan sát, xem tặc phỉ áo xanh kia có thù oán gì với mình, nếu thật có đại thù không giải được, vậy dù hủy linh dược kia cũng không thể cho hắn, còn nữa chính là, tuy thực lực của tặc phỉ áo xanh rất mạnh, nhưng không nhất định nghe lời, đến lúc cần thiết, nếu đối phương bỏ mình lại, mình có thể cầm linh dược này uy hiếp đối phương.
Về phần bây giờ, hắn chuẩn bị dùng tài nguyên tăng lên tu vi, dù sao tuy đã đến Trúc Cơ cảnh, nhưng tu vi không như Linh Động cảnh, mội tầng đều có thực lực sai biệt giống như rãnh trời, mình và tặc phỉ áo xanh thực lực tương tự, cao cũng cao hơn không quá nhiều, lại đề thăng một tầng sẽ có trợ giúp rất lớn.
Tối thiểu nhất là tu vi tăng lên, linh lực sẽ tăng cường rất nhiều, mình thi triển Âm Dương Đại Ma Bàn xong có thể giữ lại vài phần linh lực, coi như át chủ bài, không đến mức mặc người chém giết.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn đều dùng khoảng hai canh giờ nuốt rất nhiều linh dược, luyện thành tu vi, mà trải qua đoạn thời gian này tích lũy, hôm nay hắn đã đạt đến Trúc Cơ tầng hai trung kỳ, hôm nay định dùng linh dược và ba viên Long Huyết Thánh Đan, ngưng kết thành tầng Đạo Tháp thứ ba.
Nhìn linh dược và ba viên Long Huyết Thánh Đan trước mặt, Phương Hành tĩnh hạ tâm lai, chậm rãi thổ nạp.
Long Huyết Thánh Đan chính là đan phương bất truyền của Sở Vương Đình luyện chế, trân quý đến cực điểm, tuy hôm nay hắn từ Trúc Cơ tầng hai đột phá đến tầng ba tiêu hao tài nguyên cực kỳ kinh người, nhưng có ba viên Long Huyết Thánh Đan này, sẽ bù đắp rất nhiều tài nguyên, hơn nữa mấy hôm nay mình cướp bóc bốn phía, tuy dược tính không cao, nhưng đều ở ngàn năm, hơn nữa số lượng nhiều a!
- Được rồi, ta càng lúc càng giống con thỏ, chỉ ăn rau cỏ củ cải, thực buồn người a...
Phương Hành nhẫn tâm, ngưỡng cổ uống mấy ngụm linh tửu, sau đó quơ lấy một cây linh dược nhét vào trong miệng, nhai xoẹt zoẹt xoẹt zoẹt… đắng ngọt chua chát, có thể nói trăm vị giao tạp, thoải mái đến không còn biết trời đâu đất đâu, trong đó dược tính cũng hay thay đổi, có hoá khí, có giải độc, có lợi thọ… Phương Hành cũng không quản nhiều như vậy, phàm là có chút hiệu quả với tu luyện, đều nhai.
Linh dược vào bụng, liền vận chuyển Thái Thượng Hóa Linh Kinh luyện hóa, tinh khí cuồn cuộn đi khắp kỳ kinh bát mạch, lại bị hắn dùng pháp môn Luyện Tinh Hóa Khí nhét vào trong tu vi, những quá trình này đã quen đến không thể quen hơn, nên không có khó khăn gì đáng nói, hắn tu luyện Thái Thượng Hóa Linh Kinh, bản thân giống như một lò đan, cơ hồ có thể luyện hóa hết thảy, linh dược tự nhiên không thể ngoại lệ.
Chỉ là phương pháp tu luyện trâu nhai mẫu đơn của hắn, thực không biết sẽ làm tức chết bao nhiêu Đan sư.
Linh dược trong Huyền Vực, phần lớn là kỳ hoa dị thảo mà trên Thiên Nguyên Đại Lục đã tuyệt tích hoặc căn bản chưa từng có, nếu bị các Đan sư tạo nghệ cao thâm lấy được, tinh tế nghiên cứu, nói không chừng có thể nghiên cứu ra mấy đan phương mới, càng có một vài linh dược, nếu có thể cấy ghép ra ngoài, cẩn thận bồi dưỡng, phồn diễn sinh sôi, sẽ tạo phúc muôn đời.
Thế nhưng Phương Hành ăn như hổ đói, chỉ vì luyện hóa linh khí ở trong linh dược, quả thực là lãng phí đến trình độ kinh người, tốt xấu gì ngươi cũng luyện nó thành đan hãy ăn, trình độ lãng phí có thể nhỏ hơn một chút không phải sao?
Bất quá những linh dược cực kỳ trân quý ở trong mắt tất cả nọi người kia, đến chỗ Phương Hành lại chỉ là rau cỏ mà thôi, nếu không phải có thể tăng tu vi, ta còn không thèm ăn đâu...
Linh dược chồng chất đều bị Phương Hành nuốt vào bụng, lại uống mấy ngụm linh tửu, sau đó cầm một viên Long Huyết Thánh Đan bỏ vào miệng, nhai vài cái, rốt cục vui vẻ:
- Rất ngọt...
Trong ánh mắt tinh quang lấp lóe, trên làn da như có hỏa diễm bắt đầu bùng cháy...
Phương Hành thở ra một hơi, hai tay bắt đầu để ở dưới bụng, bình tâm tĩnh khí, vận chuyển huyền công.
...
Hai canh giờ sau, Phương Hành cảm thấy mỹ mãn chắp tay đi ra thạch động, thấy tặc phỉ áo xanh đang ngồi ở dưới cổ thụ, nhìn phương hướng tây nam suy nghĩ xuất thần, liền tùy tiện ngồi xuống, lay bờ vai của hắn:
- Sao xuất thần như vậy?
Dùng tu vi của tặc phỉ áo xanh, tự nhiên biết Phương Hành đi tới bên cạnh mình, chỉ là không nghĩ tới gia hỏa kia sẽ tùy tiện ngồi xuống như thế, còn rất quen thuộc cùng mình kề vai sát cánh, hơi có chút mất tự nhiên nhích ra xa, xoay đầu lại, ánh mắt lộ ra nhu hòa nói:
- Ngươi tu luyện xong rồi?
Trong mấy ngày này, mỗi khi đêm xuống, Phương Hành đều sẽ bế quan hai canh giờ, hắn tự nhiên là biết, chỉ có điều không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Phương Hành tu luyện công pháp bí mật, vì vậy rất thức thời không đi hỏi nhiều.
- Xong rồi, ngươi đang nhìn cái gì vậy? Trên bầu trời có hoa sao?
Phương Hành nhìn theo phương hướng đối phương nhìn.
Tặc phỉ áo xanh cười cười, không để ý tới hắn hỏi:
- Hai ngày nay chúng ta ăn cướp không ít người, nhưng vẫn chưa phát hiện được ba gốc linh dược kia, có phải nói biện pháp của chúng ta sai lầm hay không? Nên nghĩ biện pháp khác!
Phương Hành nghe vậy, lập tức có hào hứng, lấy hồ lô ra uống một ngụm nói:
- Vẫn phải tiếp tục ăn cướp, dù sao hai ngày nay bị chúng ta ăn cướp đều là những hỗn đản có Hộ Đạo giả, những Hộ Đạo giả kia rõ ràng là nhân vật thiên kiêu dưới bốn mươi tuổi thành công Trúc Cơ, lại không chạy đi cùng Trúc Cơ cảnh tranh đoạt cơ duyên, hết lần này tới lần khác xen lẫn ở trong Linh Động cảnh làm mưa làm gió, thật quá hỗn đản, đáng đời bị chúng ta cướp sạch, dù tìm không thấy ba gốc linh dược kia, cũng coi như thay trời hành đạo...
Nhắc tới việc này hắn lại hưng phấn, hắn ghét nhất là những Hộ Đạo giả cầm tu vi đè người kia, vốn là Linh Động và Linh Động tranh đoạt cơ duyên, cực kỳ công bình, hết lần này tới lần khác bị những người kia đâm một cước, tự nhiên sinh ra rất nhiều sự tình không công bình...
- Người ta dẫn theo Hộ Đạo giả, vậy cũng không nhất định là đáng đời bị chúng ta cướp sạch...
Tặc phỉ áo xanh lại tỏ vẻ cách làm như thế không có gì đáng trách, cười giải thích nói:
- Đây là lần thứ hai Huyền Quan đáp xuống cơ duyên, quy tắc trong đó vốn là các tu sĩ chậm rãi lục lọi, lúc trước Huyền Quan xuất hiện lần thứ nhất, tu sĩ của Đông Thắng Thần Châu không người ết quy tắc, thấy Kim Đan cảnh không thể phá vỡ trận pháp, liền có một ít Nguyên Anh thậm chí Độ Kiếp cảnh cưỡng ép đánh xuyên qua trận pháp bên ngoài, tiến vào trong đó, kết quả còn chưa kịp thấy cơ duyên gì, đã bị Huyền Quan đại trận cắn trả, tử thương một nhóm lớn, từ đó về sau, các tu sĩ mới biết được cơ duyên Huyền Quan không thể cưỡng cầu, lại trải qua vô số lần thăm dò, mới biết được quy tắc cốt linh hạn chế, sau đó cải biến phương pháp...
- Nhưng Huyền Quan dù sao cũng là vật chết, chỉ có quy tắc cơ bản nhất, nó sẽ ngăn cản tu sĩ cốt linh vượt ra bốn mươi tiến vào Huyền Vực, nhưng không cách nào cấm đại tu sĩ canh giữ ở trước trận mạch, không cho phép tu sĩ khác tiến vào, nó có thể cấm Trúc Cơ cảnh leo lên thần sơn linh cốc chỉ Linh Động cảnh mới có thể tiến vào, nhưng không cách nào ngăn cản Trúc Cơ cảnh trấn thủ ở trước thần sơn, không cho phép Linh Động cảnh của môn phái khác tiến vào... hoặc là nói, hết thảy cơ duyên Huyền Quan này, sớm đã có các bậc tiền bối khảo chứng qua, cơ duyên Huyền Quan giống như đang tìm kiếm truyền nhân, đối với tư chất, tuổi, tu vi thậm chí trận, đan, pháp, võ… đều có khảo thí so sánh.
Phương Hành nghe vậy, không khỏi nao nao nói:
- A ơ, mang theo Trúc Cơ khi dễ Linh Động, đại nhân khi dễ tiểu hài tử, còn có lý?
Tặc phỉ áo xanh cười cười nói:
- Chỉ cần không dẫn phát trận pháp của Huyền Quan cắn trả, thì tất cả đều hợp lý!