Chương 288: Phong vân tế hội
- Không đến bốn mươi tuổi liền Trúc Cơ tự nhiên là khó được, nhưng người ta chịu vứt bỏ cơ duyên Trúc Cơ cảnh trong Huyền Vực, đến trợ giúp Linh Động cảnh cướp cơ duyên, cái này chẳng phải nói rõ lực ảnh hưởng của Linh Động cảnh càng lớn, có thể điều khiển được những Trúc Cơ cảnh kia sao? Mà Linh Động cảnh không có Trúc Cơ cảnh hộ đạo cũng không tính bị tuyệt đường lui, trong thần sơn linh cốc có một ít tế đàn cổ xưa và bí đạo che giấu, chỉ là đa số có cấm chế và khảo nghiệm, mặc dù bọn hắn không có Hộ Đạo giả, nhưng nếu có thể thông qua những khảo nghiệm kia, thì có thể tiến vào những thần sơn linh cốc khác, không cần lo lắng sẽ bị Trúc Cơ cảnh trấn áp...
Nói đến cuối cùng, tặc phỉ áo xanh tổng kết:
- Công bình trong không công bình, là công bình nhất!
Phương Hành nghe mà ngẩn ngơ, cảm thấy mặc dù tặc phỉ áo xanh nói để cho người khác không thích, nhưng ẩn ẩn cũng có đạo lý, như lúc trước mình và các tiểu hài tử ở trong trấn đánh nhau, nếu như đối phương về nhà kêu cha gọi chó đến cắn mình, cuối cùng còn không phải bị mình bố trí bẫy rập làm gãy chân, chó thì bị mang về Quỷ Yên Cốc nấu lẩu?
Nghĩ như thế, hắn càng lúc càng cảm giác, có lẽ ở sau lưng quy tắc Huyền Vực, là nhận đồng gia thế và thực lực.
Quy tắc của Huyền Vực chỉ có quy tắc cơ bản nhất, chỉ cần ở ngoài quy tắc cơ bản nhất, thì mặc các ngươi giằng co.
Bất quá tuy hiểu, nhưng Phương Hành vẫn còn có chút khinh thường, trợn trắng mắt nói:
- Sao ngươi biết rõ nhiều như vậy?
Tặc phỉ áo xanh cười nói:
- Tất cả đều là các tiền bối phỏng đoán, không tính là bí mật gì, đoán chừng rất nhanh sẽ truyền khắp toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu, nói không chừng còn sẽ có một ít quy tắc mới bị người tìm tòi nghiên cứu ra!
- Không đoạt người khác, vậy làm sao kiếm được chỗ tốt. Vùng này lại là cơ duyên chỉ Linh Động cảnh mới có thể đoạt. Chúng ta không thể tự mình động thủ, muốn nói Linh Động cảnh, trong xe thực có một cái, bất quá nha đầu kia rất đần, thương thế lại chưa khỏi, đưa vào là muốn chết a!
Phương Hành bĩu môi, thấp giọng nói.
Tặc phỉ áo xanh che miệng nở nụ cười, Phương Hành thầm nghĩ thời điểm ngươi cười cũng không cần che miệng. Dù sao trên mặt đeo mặt nạ, ai cũng nhìn không thấy bộ dáng nhe răng nhếch miệng của ngươi, tặc phỉ áo xanh tự nhiên không biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, chỉ cười nói:
- Ngươi lại dám nói xấu tiểu muội muội kia, ta sẽ đi nói cho nàng biết, xem ngươi giải thích thế nào!
Phương Hành ngẩn ngơ, ngượng ngùng cười nói:
- Ngươi đây là mật báo a, người phải vô sỉ như thế nào mới làm được như vậy, hơn nữa hiện tại ta cũng rất lo lắng cho ngươi, không phải là muốn giúp ngươi tìm được ba loại linh dược kia sao?
Tặc phỉ áo xanh cười nói:
- Chúng ta hợp tác cũng đã ba ngày, ngươi đã đoạt không ít thứ tốt, nhưng ta cái gì cũng không có. Bất quá việc này cũng không trách ngươi, ta vốn đã chuẩn bị tâm lý, lúc ấy sư tôn chỉ nói linh dược tuyệt tích có khả năng xuất hiện ở trong Huyền Vực, để ta tới thử thời vận mà thôi, hiện tại ở ngoại vi tìm không thấy, nên đi chỗ kia thử thời vận rồi!
- Đi đâu?
Phương Hành nao nao, nhìn tặc phỉ áo xanh hỏi.
Tặc phỉ áo xanh giương mắt nhìn về phía bầu trời nói:
- Ngươi có phát hiện dị trạng gì hay không?
Phương Hành theo ánh mắt của hắn nhìn lên bầu trời, chau mày, lại không thấy có dị trạng gì, bất quá hắn biết tặc phỉ áo xanh sẽ không vô duyên vô cớ nói lời này, liền bình tâm tĩnh khí, tinh tế quan sát, đồng thời phóng ra thần thức, lực cảm ứng tăng lên trên phạm vi lớn, rất nhanh liền phát hiện ra dị trạng, hình như linh khí chung quanh đang chậm rãi lưu động về một phương hướng.
Tặc phỉ áo xanh thấy nét mặt của hắn biến hóa, biết rõ hắn đã phát hiện dị trạng, khẽ thở dài nói:
- Ngay cả ta cũng chỉ có thể bằng vào kinh nghiệm do sư tôn truyền thụ quan sát được sơ qua, ngươi lại có thể nhận biết được, quả nhiên không thể khinh thường, xem ra tuy Tu Hành Giới ở Nam Chiêm Bộ Châu bị người nói là chi cành không ai chăm sóc của Đông Thắng Thần Châu, nhưng mấy vạn năm sinh sôi nảy nở, cũng có chỗ độc đáo của mình!
Sắc mặt Phương Hành ngưng trọng nói:
- Linh khí hội tụ về một chỗ, điều này nói rõ cái gì?
Hắn tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Kinh, thần thức linh mẫn, có thể phát giác được một ít dị trạng mà người bên ngoài không thể nhận ra, loại linh khí lưu động này, giống như linh khí bị cái gì hấp dẫn, dũng mãnh lao về phía vòng xoáy kia.
Ánh mắt của tặc phỉ áo xanh lập loè, nói khẽ:
- Phong vân tế hội, linh khí tuyền xuất hiện, tất có đại cơ duyên xuất thế, chỉ là không biết cơ duyên của Linh Động cảnh, hay cơ duyên của Trúc Cơ cảnh...
- Đại cơ duyên?
Phương Hành nhìn phương hướng kia, mắt sáng rực lên.
Hai người liếc nhau một cái, đều không cần nói rõ, cũng đã hạ quyết định.
Bất kể là cơ duyên của Linh Động cảnh, hay cơ duyên của Trúc Cơ cảnh, đã có dấu hiệu này, thì phải đi xem một chút!
Sáng sớm ngày thứ hai, hai người lao về phía linh khí hội tụ.
Theo tặc phỉ áo xanh nói, hắn và Phương Hành liên thủ, một đường cướp bóc một đường đi vào, đã tiến lên một phần ba Huyền Vực, rất tiếp cận một ít cơ duyên ở trung tâm Huyền Vực rồi, trong Huyền Vực, ngoại trừ thần sơn linh cốc mở từ sớm, còn có một chút cơ duyên che giấu, chỉ ở thời gian đặc biệt nào đó mới sẽ xuất hiện.
Mà khi cơ duyên bực này xuất thế, dấu hiệu là linh khí hội tụ.
Sắp có đại cơ duyên xuất thế, dấu hiệu linh khí hội tụ càng ngày càng rõ ràng, đứng ở trong Huyền Vực đều có thể chứng kiến mây bay ở trên bầu trời tụ tập, như là chỉ dẫn rõ ràng nhất, các tu sĩ ở trong Huyền Vực đều dũng mãnh lao tới, ở trên đường Phương Hành cũng đã gặp vài nhóm nhân mã, trong đó rõ ràng có rất nhiều thân ảnh của thế lực lớn.
Ba canh giờ sau, khói đen lôi cuốn xe ngựa đến một khu vực, phía trước là thung lũng to lớn, trên không thung lũng linh vân tụ tập, che khuất bầu trời, thực sự là phong vân hội tụ, vừa nhìn liền biết, nơi đây chắc chắn có đại cơ duyên xuất thế.
- Đã đến, mau qua nhìn xem!
Phương Hành hưng phấn lên, không ngừng thúc giục Đại Bằng Tà Vương lái xe.
Tặc phỉ áo xanh cười khẽ nói:
- Không cần kích động như thế, long nhãn chưa phun ra nuốt vào linh vân, còn chưa mở ra!
Dù nói như thế, nhưng Phương Hành cũng muốn đi qua nhìn xem, phía trước đã có vô số tu sĩ sớm chạy tới, từng người chiếm một khu vực, Phương Hành đang muốn bảo Đại Bằng Tà Vương trực tiếp tiến lên, lại nghe sau lưng vang lên thanh âm ngựa hí, cách đó không xa có một con tuấn mã màu đen vọt tới.
Con ngựa kia cao chừng ba trượng, trên người bao trùm lân phiến màu đen, tuy là tuấn mã, nhưng đỉnh đầu lại sinh ra độc giác, miệng che kín răng nanh, trên lưng ngồi một tu sĩ trẻ tuổi mặc ngân giáp, trong tay cầm một cây trường thương, áo choàng màu trắng theo gió phiêu diêu, ở trên không trung kéo thành một đầu thẳng tắp, lao thẳng về phía xe ngựa.
- Ân? Muốn tìm phiền toái sao?
Phương Hành xoắn tay áo, nhìn về phía Kỵ Sĩ ngân giáp, lại không nghĩ tới Kỵ Sĩ ngân giáp kia căn bản không thèm nhìn hắn một cái, cách xe ngựa còn hơn ba mươi trượng, hắn ghìm cương ngựa, Lân Mã hí dài, lăng không nhảy lên, dưới sườn dĩ nhiên mọc ra hai cái cánh, lăng không phóng về phía biên giới thung lũng.
- Là Long Mã? Người này cưỡi dĩ nhiên là Long Mã chính thức, có thể phi thiên, có thể vào nước, chính là Thần Thú nổi danh Nam Chiêm Bộ Châu...
Chung quanh có không ít tu sĩ bị người này kinh động, kinh ngạc nhìn Kỵ Sĩ ngân giáp bay tới thung lũng.
Ngoài kinh ngạc, cũng có người sinh ra hâm mộ, nhận ra chủng loại của tuấn mã.
Đây chính là Thần Thú huyết mạch kinh người, lúc Trục Yêu Chi Chiến có Thần Tướng cưỡi loại thú này, lập công huân bất thế, lưu lại tên tuổi anh hùng hiển hách.
- Người đến ngân giáp trường thương, cưỡi tuấn mã, độc lai độc vãng, chẳng lẽ là Hàn Gia Tử, một trong Tây Mạc tứ kiệt?
Cũng có người đoán được lai lịch của đối phương.
Vốn hắn cưỡi tuấn mã bay qua đầu các tu sĩ khác, đã dẫn phát rất nhiều người bất mãn, nhưng nghe xong tên tuổi của hắn, lại không người dám la rầy, tất cả đều thấp giọng nghị luận.
- Tây Mạc tứ kiệt thì có thể chảnh sao? Vậy mà bay qua đỉnh đầu của tiểu gia, ta còn trông thấy con ngựa kia là ngựa cái...
Phương Hành tức điên, xoắn tay áo muốn đi tìm gia hỏa kia đánh một trận.
Nhưng tiếng nói còn chưa rơi xuống, lại nghe ở phía chân trời, tiếng cười như chuông bạc truyền tới, chỉ thấy xa xa bay tới một đoàn mây hồng, đi tới chỗ gần, mây hồng bị kình phong thổi tan, cũng lộ ra người ở bên trong, lại là ba nữ tử trẻ tuổi lộ gần nửa ngực, cực kỳ xinh đẹp, như gợn nước dịu dàng, nhìn qua liền yêu thích, ba người các nàng, lại từng người cưỡi một con Hồ Điệp diễm lệ, Hồ Điệp bay qua, liền có khói khí màu hồng phấn che kín bầu trời.
- Cẩn thận, là ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn đến, không nên để vân khí hồng nhạt dính vào...
Vừa thấy được ba người này, các tu sĩ kinh hoảng, nhao nhao tránh ra một con đường, miễn cho bị vân khí lây nhiễm.
Ba yêu tinh kia thấy các tu sĩ hoảng sợ thì càng vui vẻ, đi vào phụ cận liền thu Hồ Điệp, quanh người dải lụa phiêu diêu, bồng bềnh lơ lửng, lướt về phía biên giới thung lũng, vừa vặn bay qua xe ngựa.
Phương Hành tức giận không thôi, nghĩ thầm hung danh của ta còn chưa đủ vang dội, ai cũng dám bay qua đầu của ta sao?
Trong nội tâm giận dữ, liền muốn đi tìm chuyện, ngẩng đầu nhìn ba yêu tinh kia hô:
- Quần lót cũng trông thấy rồi...
Bá bá bá bá...
Vô số tu sĩ nghe vậy, tất cả đều hoảng sợ nhìn về phía Phương Hành.