Chương 289: Yêu tinh ở Bắc Thần Sơn
Tiếng hét lớn này, thực khiến cho ba yêu tinh ở trên không trung nghe được, không khỏi cúi đầu nhìn xem.
Ba yêu tinh này, một cái váy xanh, một cái váy hồng, một cái váy hoa, váy xanh tuổi khá lớn, tầm hai mươi tuổi, váy hồng tuổi nhỏ nhất, chỉ có mười bảy mười tám tuổi, váy hoa thì thoạt nhìn chừng hai mươi, ba người ăn mặc đều rất thoải mái, váy ngắn đến trên đầu gối, lộ ra một đôi chân dài trắng nõn.
Lúc này các nàng bay ở giữa không trung, khung cảnh dưới váy tự nhiên là bị mọi người nhìn thấy?
Đương nhiên, thấy được là một chuyện, dám kêu ra lại là một chuyện khác.
Nam Chiêm Bộ Châu, dựa theo các thế lực lớn phân bố, ẩn ẩn chia làm bốn đại bộ phận, là Đông Sở, Tây Mạc, Nam Cương, Bắc Thần Sơn, lại có người xưng là Sở Vực, Tây Mạc, Quỷ Quốc, Thần Sơn, ba yêu tinh kia là thiên kiêu của Bắc Thần Sơn, thanh danh địa vị giống như Tây Mạc tứ kiệt, Đại Tuyết Sơn ngũ tử, người bình thường là không dám trêu chọc.
Lời nói không dễ nghe, ba người các nàng xẹt qua trên đầu người khác, đừng nói bị người thấy quần lót, chỉ sợ dù không mặc quần áo chạy loạn, người dám nhìn cũng không nhiều, lại càng không cần phải nói vừa xem vừa hô to.
Các tu sĩ vội vàng tránh xa, sợ bị liên lụy, làm cho xung quanh xe ngựa trống ra khu vực rất lớn.
Mà lúc này, ba yêu tinh kia đưa tay ấn xuống, ngừng lại thế bay, biểu lộ khác nhau cúi đầu nhìn Phương Hành, nữ tử váy xanh giống như cười mà không phải cười nói khẽ:
- Tiểu đệ đệ, quần lót của ta đẹp không?
- A ơ, vậy mà trò chuyện loại vấn đề này...
Mặt Phương Hành có chút đỏ, cười tủm tỉm nói:
- Rất đẹp, nhưng không mặc sẽ càng đẹp...
- Hừ, tiểu hồn đản nơi nào đến, lại dám trêu chọc chúng ta?
Ánh mắt của nữ tử váy hoa lạnh lùng, ngón tay nhỏ nhắn bắn ra, một đạo sương mù nhàn nhạt bay về phía Phương Hành.
- Hắc hắc...
Trên đại kỳ, một đạo khói đen như ẩn như hiện xẹt qua, sương mù đụng phải khói đen, nhất thời tiêu tán ở trong vô hình.
Phương Hành thì không để ý tới thủ đoạn nhỏ của nữ tử váy hoa. Có Đại Bằng Tà Vương ở bên người, nếu sương mù kia có thể làm bị thương mình mới lạ, nhìn nữ tử váy hoa mắng:
- Cái gì đùa giỡn? Các ngươi mặc lộ liễu như vậy không phải là cho chúng ta xem sao?
- Ngươi…
Nữ tử váy hoa giận dữ, thân hình khẽ động, như muốn lao xuống.
Nữ tử váy xanh lại ngăn cản nàng, cười mỉm nói:
- Vị tiểu đệ đệ này nói rất đúng, chúng ta mặc lộ liễu như vậy, sao quản được người khác có nhìn hay không? Tốt xấu gì hắn nhìn xong còn khen đẹp mắt, so với những gia hỏa lúc xem con mắt sáng lên, nhưng quay người lại mắng chúng ta tiện nhân thì tốt hơn nhiều? Tha cho hắn một lần, cơ duyên quan trọng hơn...
Nói xong cười hì hì nhìn Phương Hành, dương tay ném ra một đóa hoa nhỏ, bồng bềnh lung lay, rơi xuống trên xe ngựa, cười hì hì nói:
- Tiểu đệ đệ, nể tình ngươi thành thật, cho ngươi một lễ vật...
- Sinh Sinh Hoa?
Phương Hành liếc nhìn, liền biết chủng loại của đóa hoa kia, cười hì hì, tiện tay nhận lấy nói:
- Cảm tạ!
Nữ tử váy xanh thấy hắn tùy tiện nhận lấy, cũng không sợ hoa có độc, lòng không khỏi nao nao, khẽ cười nói:
- Vị tiểu huynh đệ này thật thú vị, cũng dám trực tiếp nhận lấy đồ vật của chúng ta, ta càng ngày càng thích ngươi rồi!
Ở trong tiếng cười như chuông bạc, ba yêu tinh bay về phía thung lũng, chỉ để lại sương mù nhàn nhạt ở trên không trung.
- Ba người này nổi danh dùng độc, các nàng hạ độc, ngay cả Kim Đan cảnh cũng phải kiêng kị, ngươi không sợ sao?
Tặc phỉ áo xanh khe khẽ thở dài nói với Phương Hành.
Phương Hành cười hì hì nói:
- Không phải còn có người trong nghề như ngươi giải độc sao?
Tặc phỉ áo xanh bất đắc dĩ không nói gì nữa.
- Những gia hỏa này, xuất hiện đều rất uy phong, lão Tà, chúng ta cũng đi đoạt vị trí tốt!
Phương Hành thu hoa nhỏ, truyền âm cho Đại Bằng Tà Vương.
Náo quy náo, hắn cũng đã nhìn ra, địa phương cơ duyên xuất hiện nhất định là ở trong kia, bất luận là Hàn Gia Tử hay ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn, kỳ thật cũng là vì chiếm trước vị trí ở biên giới thung lũng, để thời điểm cơ duyên xuất hiện, liền có thể tiến vào trong đó, hắn tự nhiên cũng phải đi đoạt vị trí tốt.
- Lãnh sư huynh... Hình như là hạ nhân của Bách Thú Tông đến?
Ở biên giới thung lũng, cách vị trí của Phương Hành không xa, có người thấp giọng hô.
Đám người kia lại là Lãnh Tử Viêm cùng với đệ tử của Vạn La Viện, bọn hắn đến rất sớm, vừa rồi Phương Hành đùa giỡn ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn, đưa tới chú ý của bọn hắn, tự nhiên nhận ra Phương Hành, có người nhìn Lãnh Tử Viêm nhắc nhở, hỏi thăm hắn muốn đi gặp Phương Tiểu Cửu hay không.
Lãnh Tử Viêm lạnh lùng nhìn Phương Hành, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, trong tái nhợt còn lộ ra âm trầm, hình như tình huống không tốt lắm, thời điểm mới nhìn thấy Phương Hành, hắn cũng có chút động dung, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, nói:
- Mọi người đều có cơ duyên của mình, cần gì phải quen biết hắn, dù sao chúng ta lấy xong cơ duyên nơi đây, liền ý định ly khai Huyền Vực rồi!
Nghe hắn nói, đệ tử Vạn La Viện hơi run rẩy, một lát sau mới có người nói:
- Lãnh sư huynh, nơi đây cao thủ chạy đến càng ngày càng nhiều, chúng ta thực có nắm chắc từ trong tay bọn họ đoạt được cơ duyên sao? Phương Tiểu Cửu kia ở đoạn thời gian trước một người diệt bốn mạch, nghe nói thực lực của hắn rất mạnh, có hắn tương trợ, chúng ta nắm chắc chẳng phải lớn hơn rất nhiều?
Lãnh Tử Viêm nghe vậy, sắc mặt có chút khó coi, ho nhẹ một tiếng, lấy khăn che miệng, vậy mà ho ra máu đen, nhưng trên mặt lại có chút giận dữ nói:
- Nơi đây còn ở ngoại vi Huyền Vực, không có bao nhiêu cao thủ, các ngươi còn sợ ta không bảo hộ được các ngươi sao? Hay là nói, hiện tại các ngươi cảm thấy đi theo ta, không bằng đi theo hạ nhân kia? Hừ, hắn lại tính toán cái gì, ta mới là năm vị lão tổ thân phong một trong Đại Tuyết Sơn ngũ tử, chúng ta và hắn nước giếng không phạm nước sông, lại có quan hệ gì?
Thấy hắn tức giận, tất cả đệ tử của Vạn La Viện đều trầm mặc lại, sắc mặt chần chờ, không biết nên nói như thế nào.
Lãnh Tử Viêm dừng một chút, lại nói:
- Các ngươi yên tâm, chỉ cần không đụng phải Hàn Gia Tử, hoặc là ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn kia, người khác ta đều không sợ, huống chi các ngươi cho rằng đi theo hạ nhân kia có quả ngon gì để ăn sao? Hừ hừ, hắn chọc giận người của Hắc Thủy Hồ, chỉ sợ bản thân cũng khó tự vệ, đi theo hắn, đây không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
Các đệ tử Vạn La Viện nghe vậy, hai mặt nhìn nhau, rốt cục không người nhắc lại sự tình đi gặp Phương Tiểu Cửu.
Lãnh Tử Viêm thở dài, đáy mắt đã hiện lên thần sắc lo lắng.
Hôm nay cách làm của hắn như vậy, cũng là bất đắc dĩ. Nhớ ngày đó ở Đại Tuyết Sơn, hắn vì Vạn La Lão Tổ chướng mắt mình mà tâm tư lệch tà, thậm chí còn nghĩ quỷ kế để cho người khác châm chọc Phương Hành, kích đối phương ly khai Vạn La Viện, về sau thành công, hạ nhân Bách Thú Tông kia ly khai Vạn La Viện, mãi cho đến Huyền Vực mở ra cũng không xuất hiện...
Chỉ là sau đó phát triển lại không giống như hắn tưởng tượng.
Sau khi tiến vào Huyền Vực, hắn mới phát hiện dù mình được Vạn La Vạn Tổ chỉ điểm, thực lực tăng lên trên phạm vi lớn, nhưng trong Huyền Vực tụ tập tất cả thiên kiêu của Nam Chiêm Bộ Châu, lại chỉ tính bình thường, trong quá trình giao thủ với tu sĩ của Nam Cương Quỷ Quốc, ăn phải thiệt thòi lớn, thực lực bị hao tổn, theo không kịp tốc độ của Sở Hoàng Thái Tử, đành phải ly khai đội ngũ, mang theo đệ tử Vạn La Viện tới địa phương tương đối gần ngoại vi. Muốn phát huy tác dụng của Hộ Đạo giả, trợ giúp những đệ tử này lấy được cơ duyên của Linh Động cảnh...
Nhưng hạ nhân ly khai Vạn La Viện kia, thanh danh lại dần dần vang xa, một người diệt bốn mạch danh chấn Huyền Vực, ngay cả các đệ tử của Vạn La Viện cũng muốn tìm hắn, đi theo cước bộ của hắn.
Nhưng Lãnh Tử Viêm không có khả năng ngồi nhìn một màn này phát sinh, năm vị Kim Đan kết thành liên minh, cũng định ra quy tắc lợi ích chia đều. Hắn đã sớm được căn dặn, coi như mình bị ném bỏ, nhưng tốt xấu gì cũng chiếm được thân phận ngũ tử, đợi cho ly khai Huyền Vực, thời điểm Ngũ Tổ phân phối lợi ích, dù mình không có công lao, cũng sẽ không mất chỗ tốt...
Chỉ là nếu bị đệ tử của Vạn La Viện bỏ đi hết, mình sẽ lấy giỏ trúc múc nước.
Có tâm tư như vậy, dù hắn biết nguy hiểm, cũng sẽ không tụ với Phương Hành.
Mà ở một bên, Phương Hành thì kích động giương đại kỳ, âm thầm dặn dò Đại Bằng Tà Vương:
- Mau mau, thả năm con Ly Long kia ra kéo xe, chúng ta cũng phải phô trương chút, miễn cho phá hủy mặt mũi của Phương đại gia...
Đại Bằng Tà Vương rất im lặng:
- Thần thông hiển hóa, uy thế tự sinh, nào có ai tận lực muốn sĩ diện như ngươi?
Phương Hành nói:
- Ngươi biết cái gì, người dựa vào ăn mặ,ngựa dựa vào yên, cỡi ngựa và cưỡi lừa có thể giống như sao?
Đại Bằng Tà Vương bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng vẫn theo tiểu hỗn đản kia yêu cầu bày đủ uy phong, khói đen cuồn cuộn bao lấy xe ngựa, trong khói đen, năm con Ly Long hiển hóa ra, thành vật kéo xe, sau đó Vạn Linh Kỳ uy phong hiển hách tung bay, trên mặt cờ, mấy chữ "Đại Tuyết Sơn Phương Cửu Gia" xuất hiện lần nữa...
- Hắn là Phương Tiểu Cửu? Khó trách dám tán tỉnh yêu tinh của Bắc Thần Sơn...
- Hắn chính là Phương Tiểu Cửu trước đó không lâu diệt Kim Quang Lão Tổ nhất mạch sao? Vậy mà xuất hiện ở chỗ này!
- Đạo Tử của Hoàng Phủ gia muốn bắt người này, chúng ta bắt hắn hay không?
- Ngươi điên rồi phải không? Người này uy danh hiển hách, trong khoảng thời gian này ăn cướp bốn phía, đã cướp không biết bao nhiêu thế lực, tuy người người oán trách, lại không ai làm gì được hắn, hung danh quá lớn, cơ hồ không thua Phương Hành công khai khiêu chiến Hoàng Phủ gia bao nhiêu, chúng ta sao dám đi chọc? Lui về phía sau, lui về phía sau, cơ duyên làm trọng, không nên trêu chọc người này...
Trong tiếng ầm ầm, xe ngựa uy phong lẫm lẫm đi về phía trước, các tu sĩ đều kinh hãi lui về phía sau, tránh ra một con đường.
- Ha ha, thấy không thấy không? Sĩ diện thì có chỗ tốt này, hiện tại ta cũng không phải hạng người vô danh...
Phương Hành kích động nói với Đại Bằng Tà Vương.
- Đứng lại, ngươi chính là đệ tử Đại Tuyết Sơn giết Nguyên Sinh Liên sao? Nhanh chóng xuống xe, ta có lời hỏi ngươi!
Phương Hành còn chưa nói hết, bỗng nhiên một thanh âm sâm lãnh vang lên, một tu sĩ tay cầm trường kiếm màu xanh da trời chắn ngang trước xe.
Đại Bằng Tà Vương cười hắc hắc:
- Xem ra thanh danh còn chưa đủ vang dội, phô trương chỉ biết gây phiền toái...
Phương Hành chứng kiến người này, nhất thời giận dữ, hét lớn một tiếng:
- Lão Tà, trực tiếp tiến lên, đâm chết hắn!