Lược Thiên Ký

Chương 304: Thượng Cổ phi kiếm thuật

Chương 304: Thượng Cổ phi kiếm thuật

Linh dược mà tặc phỉ áo xanh tìm, lúc trước thời điểm ăn cướp, Phương Hành đã phát hiện một cây, chỉ là bị hắn ẩn nấp, vốn định dùng cho ở lúc cần thiết uy hiếp, hoặc xảo trá đối phương, chỉ có điều bây giờ lại có chút do dự, dù sao vừa rồi mình sắp đánh nhau, gia hỏa này không chút do dự đi lên kề vai chiến đấu, rất giảng nghĩa khí a.
Chỉ là nghĩ lại, cùng người này còn có chút "thù hận" nói không rõ, trước tìm hiểu rõ ràng rồi nói sau.
- Đến đến, chia của chia của...
Phương Hành quyết định trước giữ lại gốc Tinh Thần Thảo kia, lấy ra kim đan và Tẩy Cơ Đan, hỏi tặc phỉ áo xanh có hứng thú không, tặc phỉ áo xanh nhìn qua hai loại đan dược, lắc đầu, hứng thú không lớn lắm nói:
- Ta không cần dùng Tẩy Cơ Đan, ngược lại là kim đan kia, tên là Cửu Cửu Hoàn Hồn Đan, ẩn chứa thần tính, chỉ là dược tính quá mạnh mẽ, không cách nào trực tiếp dùng, nhưng nếu hòa tan vào nước, lại là một loại thuốc dẫn luyện đan thượng giai, có thể tăng lên ba thành đan phẩm, là thứ tốt hiếm có...
Phương Hành nói:
- Khoe khoang cái gì, ta không biết sao? Cho, ngươi cầm hai viên!
Tặc phỉ áo xanh có chút im lặng nói:
- Sao lại chia ta hai viên? Không phải nói chia đều sao?
Phương Hành nói:
- Đúng vậy, thế nhưng tổng cộng chỉ có năm viên, chẳng lẻ muốn cắt một viên thành hai nửa sao? Coi như ta thiếu ngươi nửa viên!
Tặc phỉ áo xanh có chút bó tay, nghĩ thầm vừa rồi gia hỏa này cũng nói với Lệ Anh như vậy, còn bảo khi nào rảnh sẽ trả.
Bất quá hắn không thèm để ý, chỉ nhẹ nhàng cười cười, nhặt một viên kim đan, một viên Tẩy Cơ Đan nói:
- Nhìn bộ dáng keo kiệt của ngươi, ta nói đùa đấy, kỳ thật ta chỉ lấy hai viên, còn lại ngươi giữ đi!
Phương Hành thấy vậy, cũng có chút ngượng ngùng nói:
- Như vậy thật không có ý tứ? Nếu không lấy thêm một viên Tẩy Cơ Đan đi...
Tặc phỉ áo xanh quả thực bó tay rồi, thở dài nói:
- Không cần, trên thực tế ta lấy hai viên này cũng không phải mình dùng, mà là lấy về nghiên cứu thành phần đan dược, ha ha, các ngươi cho rằng trong Huyền Vực, thứ quý giá chính thức là những đan dược và linh thảo kia sao? Trên thực tế quý nhất là tính chất đặc biệt của đan dược và hạt giống của linh thảo, sư tôn nói qua, đối với cao thủ luyện đan mà nói, một viên đan dược tương đương với một đan phương, mà linh dược là một hạt giống. Quý ở nó kéo dài, mà không phải diệu dụng nhất thời!
- Ai da, tùy ngươi, ta vẫn là “thực dụng” cho nhanh...
Phương Hành chẳng muốn nghe hắn giảng đạo lý lớn, vung tay lên, thu tất cả lại, sau đó nhảy vào trong xe.
Hắn chuẩn bị ly khai, nhưng đúng lúc này, phía trước quỷ ảnh lay động, một nhân ảnh lướt tới, tốc độ cực nhanh, người tới vóc người không cao, mặc quần đỏ chót, ở trần, đầu cạo sạch tóc, trên đỉnh đầu chỉ còn một búi nhỏ chỉ thẳng tắp lên trời, trên mặt lại đeo một mặt nạ kỳ dị.
- Ân? Quỷ oa tử, tại sao ngươi lại trở về?
Phương Hành vừa thấy người này, không khỏi nở nụ cười, vẫy tay cầm lấy Độc Cước Đồng Nhân Giáo nói:
- Không phục sao?
Người tới tốc độ cực nhanh, mấy hơi đã đi tới trước mặt Phương Hành, âm thanh lạnh lùng nói:
- Vị huynh đài này, ta không phải Lệ Anh, ta là coi trọng bản lãnh của ngươi, bởi vậy cố ý đến cùng ngươi kết minh, đồng mưu một đại cơ duyên...
Phương Hành ngẩn ngơ:
- Quỷ oa tử, ngươi không có bệnh chứ?
Người tới có chút giận, buồn bực nói:
- Con mẹ nó, đã nói ta không phải Lệ Anh, ngươi nghe không hiểu sao?
Phương Hành cũng giận, chỉ vào đầu hắn nói:
- Ngươi cho rằng đeo cái mặt nạ thì người khác không nhận ra ngươi sao, mái tóc trên đầu giống như đồ chơi trong đũng quần, dựng thẳng tắp, thực coi ta mù lòa sao...
- Con bà nó, nói khó nghe như vậy, khinh bản Thái tử không dám dạy bảo ngươi sao?
Lệ Anh cũng giận, quỷ khí trên người cực thịnh, muốn xông lên đánh Phương Hành.
Nhưng lúc này, xa xa một Kỵ Sĩ phóng ngựa chạy tới.
Người đến cưỡi tuấn mã, hai cánh ở bên hông thu liễm, đúng là Thiên Mã khó gặp, sau lưng có áo choàng màu trắng tung bay, trông rất uy phong, eo đeo trường thương, trên mặt cũng che khăn trắng, chỉ lộ ra đôi mắt hẹp dài sắc bén.
- Gia hỏa kia cũng tới?
Lệ Anh thấy vậy, không khỏi nao nao, bĩu môi nói.
- Ta muốn cùng ngươi kết minh, chung lấy một đại cơ duyên!
Kỵ Sĩ đi tới trước người Phương Hành, ở ngoài ba trượng ghì đầu ngựa, gọn gàng linh hoạt nói một câu.
- Hai người các ngươi làm cái quỷ gì thế hả?
Phương Hành như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, nhìn Tây Mạc Hàn Gia Tử, lại nhìn Lệ Anh.
Hắn thật có chút không hiểu, vừa rồi hai hỗn đản kia rõ ràng đã rút lui, tại sao bây giờ lại giống như quỷ giết trở lại, hết lần này tới lần khác đều chẳng ra cái gì cả che dấu dung mạo của mình... nhưng che lấp như vậy có tác dụng quái gì!
Chỉ là hắn còn chưa mở miệng, liền thấy giữa không trung, ba bóng hồng lăng không lướt tới, là ba nữ tử ngồi ở trên Hồ Điệp.
- Ngay cả ba yêu tinh này cũng tới, chẳng lẽ là không cam lòng, còn muốn vây giết ta?
Phương Hành cũng không sợ bọn hắn, trực tiếp nắm Độc Cước Đồng Nhân Giáo, cười lạnh đối mặt ba nhóm người kia.
- Này, ngươi là vì đồ vật trong đại điện kia mới đến sao?
Phương Hành còn chưa hỏi, Lệ Anh đã nhìn Tây Mạc Hàn Gia Tử mở miệng.
Tây Mạc Hàn Gia Tử nhìn Lệ Anh, không nói gì, hiển nhiên là chấp nhận.
Lệ Anh thấy thế, liền không hỏi hắn nữa, lại nhìn về phía ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn, ba người kia lại không cần hỏi, nữ tử váy xanh cười dịu dàng nói:
- Vừa rồi ta đã nghĩ, vì sao các ngươi có tính tình tốt như vậy, nói lui liền lui, cẩn thận nghĩ nghĩ, có thể làm cho hai người các ngươi tạm thời nuốt xuống cơn tức này, cũng chỉ có sự kiện kia, liền chạy đến nhập bọn, không có muộn chứ?
Lệ Anh thở dài, phất tay ý bảo các nàng tự tiện, sau đó nhìn Phương Hành nói:
- Ngươi đi đại vận, chúng ta có đại cơ duyên, muốn gọi ngươi cùng đi lấy, cái này là cơ hội ngàn năm một thuở, theo chúng ta đi thôi...
- Cút, ta muốn đi cũng không đi với các ngươi...
Phương Hành không chút nghĩ ngợi mắng trở về, lúc này hắn cực kỳ cảnh giác, nghĩ thầm mấy gia hỏa kia nghĩ mình ngốc sao?
Tùy tùy tiện tiện nói có cơ duyên, liền để cho mình đi theo bọn họ?
Lệ Anh nghe xong, cũng tức giận mắng:
- Ngươi dám mắng ta?
Phương Hành cầm Độc Cước Đồng Nhân Giáo:
- Còn dám ở trước mặt ta đùa nghịch uy phong, tin ta đánh ngươi hay không?
Lệ Anh oa oa kêu to:
- Đến đến, hiện tại trái phải vô sự, ta cho ngươi chút màu sắc nhìn xem...
Mắt thấy hai người bọn họ muốn đánh nhau, Hàn Gia Tử bỗng nhiên nói:
- Kiếm Trủng!
Phương Hành khẽ giật mình, không để ý tới Lệ Anh, quay đầu nhìn Hàn Gia Tử nói:
- Ngươi nói cái gì?
Lệ Anh tức giận nói:
- Hắn nói chính là đại cơ duyên chúng ta muốn đưa cho ngươi, đó là một cung điện được xưng Kiếm Trủng...
Phương Hành nói:
- Ta không hỏi ngươi!
Ánh mắt vẫn đang nhìn Hàn Gia Tử.
Lệ Anh bị chẹn họng, tức đến run rẩy.
Bất quá sau khi Hàn Gia Tử nói hai chữ kia, lại không nói gì nữa, tựa như người chết ngồi ở trên lưng ngựa.
Phương Hành đành phải nhìn sang Lệ Anh:
- Bây giờ Ngươi có thể nói!
Lệ Anh ôm hai tay, tức giận nói:
- Ngươi bảo ta nói ta liền nói, không cho ta nói ta liền không thể nói? Bản Thái tử không nói...
Phương Hành nói:
- Được rồi, không nói thì thôi, ta tự mình đi nghe ngóng, ai nói không hợp tác với các ngươi thì không biết được?
Lúc này nữ tử váy xanh nở nụ cười:
- Nếu cơ duyên kia dễ dàng lấy được như thế, chúng ta cũng không cần vội vã tới tìm ngươi kết minh như vậy, không dám đấu diếm, Kiếm Trủng này bất luận là ai trong chúng ta, đều không có thực lực đánh vào, bất quá nếu bảy người chúng ta liên thủ, lại có đại kỳ của ngươi tương trợ, thì có hi vọng xông vào Kiếm Trủng, lấy được Kiếm Thai...
Lệ Anh thấy có người thay mình trả lời, mắt nhìn qua Phương Hành, một bộ không tin ngươi không động tâm.
Chỉ là Phương Hành nghe xong, có chút sờ không được đầu óc:
- Kiếm Thai là cái quái gì?
Lệ Anh cười đắc ý:
- Kiến thức ngắn? Quỷ gia nói cho ngươi biết, Kiếm Thai kỳ thật chính là phôi của thần kiếm, ở thời kỳ Thượng Cổ, từng có truyền thừa chuyên môn đào tạo Chiến Tu, trong người bọn hắn ôn dưỡng Thần Binh chi linh, được xưng Kiếm Thai, Kiếm Thai này có thể theo tu vi của tu sĩ tăng lên mà tăng trưởng lực lượng, ôn dưỡng Kiếm Thai, thần thức khẽ động, là có thể ngự kiếm đả thương địch thủ, uy lực của nó không kém gì thần thông...
- Trong Tu Hành Giới, một mực có đồn đãi nói, loại dùng thần thức ngự kiếm này, mới thật sự là phi kiếm, tâm niệm vừa động, trảm địch ở ngoài ngàn dặm, ngẫm lại xem cái này là thần thông bá đạo bực nào? Mà hôm nay chúng ta dùng phi kiếm... Ha ha, kỳ thật chỉ là một ít Pháp khí thấp kém mà thôi, bản thân có cực hạn, phàm là tu vi đạt đến Trúc Cơ cảnh, không có mấy cái sẽ sử dụng!
- Tâm niệm vừa động, trảm địch ở ngoài ngàn dặm?
Phương Hành nghe vậy, cũng có chút tắc luỡi:
- Thật hay giả?
Lệ Anh thấy biểu lộ của hắn, trong nội tâm sảng khoái như ăn Nhân Sâm Quả, ha ha nở nụ cười, nói:
- Cũng có thời điểm ngươi không hiểu! Quỷ gia dạy ngươi chút kiến thức, uy lực trảm địch ở ngoài ngàn dặm kia, cũng không phải dựa vào tu vi thúc dục, mà là đặc tính của Kiếm Thai, quả thực là uy lực vô tận, mà ở thời đại Thượng Cổ, loại tu sĩ chuyên tu phi kiếm này, có thể nói vô số, mỗi cái thực lực cường hoành, chỉ là về sau, Thăng Thiên Lộ đoạn tuyệt, truyền thừa tu luyện Kiếm Thai cũng dần dần đứt đoạn...
- Đừng thừa nước đục thả câu, tranh thủ thời gian nói, làm sao đứt đoạn?
Phương Hành nghe có chút sốt ruột, liên tiếp thúc giục Lệ Anh.
Lệ Anh dương dương đắc ý, hắng giọng nói:
- Miệng khô, cho ta mượn rượu của ngươi uống một ngụm, thấm giọng rồi nói!
Phương Hành cả giận, chỉ vào cái mũi của Lệ Anh nói:
- Ngươi lại thừa nước đục thả câu, có tin ta đánh ngươi hay không?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất