Chương 303: Lấy được thu hoạch to lớn
Phương đại gia cũng không phải người sợ phiền phức.
Đã dám cướp bóc, như vậy sẽ không sợ làm lớn chuyện, ba đánh một cũng tốt, năm đánh một cũng được, dù sao hắn là dám liều mạng.
Đạo Cơ của hắn màu tím, không thua bất kỳ tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ nào, hơn nữa tu thành thần thông Âm Dương Đại Ma Bàn, vậy thì thật là đụng phải ai cũng dám trực tiếp đánh, hơn nữa trước đó Vạn Linh Kỳ tích lũy đủ huyết khí, cũng là một đại trợ lực.
Trên Vạn Linh Kỳ phong ấn mấy trăm Yêu Linh, chỉ cần huyết khí đầy đủ, thì có thể phát huy ra lực lượng của những Yêu Linh kia khi còn sống, mà trước khi tiến vào Huyền Vực, Phương Hành giết không ít Trúc Cơ cảnh, trong Vạn Linh Kỳ tích góp rất nhiều huyết khí, tuy không đủ để cho hắn tuỳ tiện dùng bậy, nhưng trong vòng nửa canh giờ, toàn lực huy động năm con Ly Long trợ giúp mình tác chiến là dư xài.
Lực lượng năm con Ly Long này cộng lại, so với hắn cũng không kém bao nhiêu, chẳng khác gì là dùng hai đánh năm.
Cái này cũng là vốn liếng để Phương Hành tự ngạo, hôm nay hắn sớm đã không phải tiểu nhân vật ở Thanh Vân Tông, làm chuyện xấu xong phải tranh thủ thời gian chạy trốn, bây giờ hắn là thiên tài có thể sánh vai với thiên kiêu nhất lưu của Nam Chiêm Bộ Châu, là Phương đại gia của Đại Tuyết Sơn!
Thái tử Quỷ Quốc Lệ Anh, Hàn Gia Tử một trong Tây Vực tứ kiệt, ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn, đều là thế hệ không tầm thường, vốn đã dâng lên sát cơ, muốn vây giết Phương Hành, dù sao bị người ngăn ở trong lò đan xảo trá, thật sự nuốt không trôi cơn tức này, chỉ có điều nhìn thấy tặc phỉ áo xanh và Phương Hành vai sóng vai, trong nội tâm bọn hắn lại rùng mình, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén nhìn xuống.
Tặc phỉ áo xanh cũng không che dấu khí tức, hoàn toàn phóng thích ra.
Ở trong mắt Thái tử Quỷ Quốc, Tây Vực Hàn Gia Tử, ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn, Đại Tuyết Sơn Phương Tiểu Cửu vốn là một đối thủ cực kỳ khó chơi, thực lực rất mạnh, phóng tới bất luận Vực nào, đều có thể trở thành thiên kiêu nhất lưu, nhưng không nghĩ tới, tặc phỉ áo xanh đột nhiên xuất hiện, khí cơ trên người vậy mà hoàn toàn không thua hắn.
Nếu nói khí cơ của Phương Hành như một Đại Bằng Điểu hung thần ác sát, miệt thị người trong thiên hạ, như vậy khí cơ của tặc phỉ áo xanh như một con chim nhỏ lông vũ xinh đẹp, mới nhìn nhu hòa, lại có thể bay lượn cửu thiên, không thua bất luận kẻ nào.
Trong lúc nhất thời, năm người đều trầm mặc, hình như có chút do dự.
Hí luật luật!
Bỗng nhiên tiếng ngựa vang lên, Tây Mạc Hàn Gia Tử quay đầu ngựa, chạy về phía xa xa.
Mọi người đều khiếp sợ.
Hàn Gia Tử một trong Tây Mạc tứ kiệt, vậy mà không nói một lời, quay đầu rời đi...
Cần biết Hàn Gia Tử là nhân vật truyền kỳ của Tây Mạc, Tây Mạc Hàn gia vốn là cổ thế gia truyền thừa gần vạn năm, nhưng trong Trục Yêu chi chiến tử thương thảm trọng, vô số cao nhân vẫn lạc, nội tình mất hết, đến nỗi mấy ngàn năm qua gia cảnh ngày càng lụn bại, thậm chí đã luân lạc tới tình trạng giống như tiểu thế gia tiểu môn phái bình thường...
Nhưng Hàn Gia Tử là một dị loại, hắn ở trong nghịch cảnh quật khởi, hiển lộ thực lực siêu nhiên, cứng rắn giết ra một danh xưng Tây Mạc tứ kiệt, bởi vì hắn không có thế lực gia tộc làm chỗ dựa, nên tên tuổi ở trong tứ kiệt rất thấp, có thể nói là một đao một thương, chiến chiến đánh ra.
Cũng chính bởi vì vậy, ở Tây Mạc, nhắc tới Hàn Gia Tử này, thanh danh quả thực rất tốt.
Các tu sĩ vốn cho rằng hắn sẽ một thương đâm tới tiểu ma đầu của Đại Tuyết Sơn, không nghĩ tới hắn sẽ đi...
- Hắc hắc, Đại Tuyết Sơn Phương Tiểu Cửu, ngươi quả nhiên không phải nhân vật đơn giản, bên người lại có một cao thủ như vậy...
Lệ Anh nhìn thoáng qua Hàn Gia Tử rời đi, như nghĩ tới điều gì, cũng không có vẻ ngoài ý muốn, mà cười lạnh:
- Vừa rồi bản Thái Tử tiêu hao linh lực quá nghiêm trọng, hiện tại đấu pháp với ngươi là tổn thất nặng, ngày khác lại tính sổ!
Dứt lời, cánh tay vung lên, thu hồi quỷ khí đầy trời, quay người bay về phía cỗ kiệu.
Các tu sĩ phía dưới càng giật mình, ngay cả Thái tử Quỷ Quốc cũng sợ tiểu ma đầu Đại Tuyết Sơn kia sao?
- Sao hai người bọn họ dễ dàng rút đi như vậy?
Ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn chau mày, có chút suy ngẫm, cảm giác có chút không đúng.
- Hai hỗn đản kia lại đi như vậy? Không nên a...
Phương Hành có chút kinh ngạc, cảm thấy Tây Mạc Hàn Gia Tử và Lệ Anh đi quá dễ dàng, ngược lại để cho hắn suy nghĩ mơn man, bất quá cũng lười nghĩ nhiều, nhìn ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn nói:
- Này, bọn hắn đều chạy, các ngươi còn muốn đánh nữa không?
Ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn nhìn thoáng qua Phương Hành, trên mặt đều không có gì tức giận, nữ tử váy xanh dịu dàng cười nói:
- Hai người bọn họ đều chịu thua, ba tỷ muội chúng ta còn có cái gì để nói, tiểu đệ đệ, ngươi là người uy phong nhất tỷ tỷ thấy qua, ngày khác nhất định phải để cho tiểu sư muội ngủ với ngươi...
Nói xong dịu dàng nở nụ cười, mang theo hai sư muội bay vút đi xa.
Tiểu sư muội váy hồng lại thật quay đầu nhìn Phương Hành một cái, sóng mắt dịu dàng, làm người trìu mến...
Phương Hành mắt sáng rực lên, vội kêu:
- Này này, ngươi nói là thật sao? Đừng nói chuyện không tính toán gì hết, nếu không cho cái thời gian đi?
Tặc phỉ áo xanh có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng che trán nói:
- Có thể có chút phong phạm cao thủ hay không?
Phương Hành liếc mắt nhìn hắn:
- Phong phạm đáng mấy đồng tiền, ăn được sao?
Tặc phỉ áo xanh có chút bất đắc dĩ, khẽ lắc đầu nói:
- Ngươi phải cẩn thận, hai người kia không giống như cam tâm ăn thiệt thòi, bọn hắn dễ dàng rút đi như thế, chắc chắn có tính toán khác, phải đề phòng bọn hắn dùng quỷ kế!
- Vậy bọn họ cũng phải dám cái đã...
Phương Hành cười ha ha, trên mặt không quá để ý, nhưng trong nội tâm lại chưa từng thư giãn.
Trên thực tế hắn cũng thấy Lệ Anh và Hàn Gia Tử dễ dàng rút đi như thế, này quá không bình thường.
Trong lúc nhất thời, các cao thủ đi thì đi, lui thì lui, một hồi đại chiến tiêu tán vô hình, các tu sĩ cũng phân biệt ly khai.
Mặc dù là tu sĩ dưới trướng của Tây Mạc Hàn Long Tử, cũng ở thời điểm Phương Hành và đám người Lệ Anh giằng co, liền chen lẫn ở trong đám người lặng yên chạy trốn, không có chút tâm tình bất mãn, thậm chí không có ý đồ tìm Phương Hành đòi lại thi thể và binh khí của Hàn Long Tử, dù sao thân là người tu hành, sống không ít tuổi, lợi hại như thế nào còn có thể phân biệt được.
Phương Hành cũng không phải đèn đã cạn dầu, đủ để bọn hắn làm ra lựa chọn thông minh.
- Phương sư huynh, trước đó chúng ta đáp ứng cho ngài cơ duyên đều ở chỗ này, có Sở sư muội nhìn tận mắt chọn lựa ra, tuyệt đối không có tàng tư, những tu sĩ khác được ngài che chở, phàm là người cướp được cơ duyên, bọn hắn đều giao bốn thành cơ duyên, chúng ta cũng đã thay ngài thu lại, không có ai lừa dối, toàn bộ để ở chỗ này, mời ngài xem qua!
Một đệ tử Vạn La Viện thấy Phương Hành đến, không khỏi cung kính tiến lên, đặt một cái bao ở trước mặt Phương Hành.
Trong bao có năm sáu cái túi trữ vật, đều là cơ duyên mà Phương Hành nên được.
Dù sao Phương Hành quá hung hãn, ngay cả Thái tử Quỷ Quốc Lệ Anh cũng bị dọa chạy, bọn hắn tự nhiên không dám chơi mờ ám gì, ngoan ngoãn giao lên, sợ Phương Hành không vừa mắt, cũng cướp sạch bọn họ, vậy thì được không bù mất.
- Rất tốt rất tốt, hiện tại các ngươi chuẩn bị đi đâu?
Phương Hành nhận lấy, đánh giá thoáng một phát, phát hiện phân lượng rất nhiều, hơn nữa âm thầm hỏi Đại Bằng Tà Vương, biết những người này xác thực không có giở trò quỷ, nên không thể kiếm cớ xảo trá bọn hắn, chỉ có thể bày ra dáng vẻ sư huynh tốt.
- Chúng ta định ly khai Huyền Vực, có lần cơ duyên này, đã là chúng ta gặp may...
Trong các đệ tử của Vạn La Viện, một người cung kính nói, trải qua sự tình Thái tử Quỷ Quốc, bọn hắn đối với Huyền Vực đã có chút sợ hãi, nếu như không gặp Phương Hành, lần này bọn hắn thật khó có thể chết già, dù gặp được Phương Hành, Phương Hành cũng không có ý tiếp tục che chở bọn hắn, nói trở lại, dù Phương Hành che chở, bọn hắn cũng không dám đi theo tiến vào Huyền Vực.
Dù sao mọi người đều biết, Đạo Tử của Hoàng Phủ gia đã phát lệnh bắt giết đối phương.
Có thể dự đoán là, Phương Tiểu Cửu bị Hoàng Phủ gia và thế lực phụ thuộc đuổi giết là sự tình sớm muộn, ở bên cạnh hắn, chỉ sợ còn nguy hiểm hơn đi theo Lãnh Tử Viêm, trên thực tế nếu không có tiểu ma đầu "Phương Hành" kia xuất hiện, dẫn đi lực chú ý của Hoàng Phủ gia, thì bây giờ thế lực của Hoàng Phủ gia đã bắt đầu đuổi bắt Phương Tiểu Cửu rồi.
Cũng bởi vậy, các đệ tử Vạn La Viện sẽ không ngu ngốc, lựa chọn đi theo ở bên người Phương Hành.
Hôm nay trong Tiên Viên có một tế đàn truyền tống, bọn hắn có thể từ bên trong ly khai Huyền Vực, xem như là một cơ hội tốt.
- Tốt, chờ ta một chút!
Phương Hành nghĩ nghĩ, gọi đám người kia lại, ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, đổ các loại linh dược dị thảo ra, tràn đầy một đống, con mắt nhìn nhìn, chuyên lấy ra những thứ không đáng giá nhất, không bao lâu cũng có hơn mười gốc linh dược, cầm một cái túi trữ vật chứa đựng, lại đánh lên pháp ấn của mình, như vậy nếu người khác mở ra, sẽ bị phát hiện ngay.
- Những vật này thay ta giao cho lão hỗn đản Vạn La, nói với hắn, đây là ta lựa ra thứ đáng giá nhất...
Mấy đệ tử Vạn La Viện không biết bên trong chứa thứ gì, thấy thế vội vàng hai tay tiếp nhận.
- Phương sư huynh, cáo từ...
Các đệ tử Vạn La Viện thi lễ, sau đó trở lại trong Tiên Viên.
- Lão hỗn đản kia thấy được đồ đạc ta đưa cho hắn, không biết có cảm động đến khóc hay không...
Phương Hành nở nụ cười, cảm thấy dùng một túi linh dược trả nhân tình cho Vạn La lão quái, đối phương đã chiếm tiện nghi rất lớn rồi.
Tặc phỉ áo xanh lại có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm thằng này ngay cả sư tôn cũng gạt, thật đúng là không phải người...
- Đúng rồi, trong những linh dược kia có thứ ngươi muốn tìm không?
Phương Hành chợt nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi tặc phỉ áo xanh.
Tặc phỉ áo xanh khẽ lắc đầu:
- Vừa rồi ta đã xem qua, bên trong có không ít linh dược quý hiếm, lại không có ba loại ta muốn tìm, xem ra lần này phải tay không mà về, chỉ sợ sẽ làm cho sư tôn thất vọng rồi...
Thấy đối phương thật lạc, Phương Hành giật mình thầm nghĩ: có nên lấy ra Tinh Thần Thảo mà mình ẩn giấu cho hắn không?