Chương 306: Tứ phương kết minh
Móa, tùy tiện đến người nào cũng muốn lừa bịp mình, Phương Hành giận rồi, đưa tay quất qua!
Lệ Anh không hiểu thấu, lại có chút bất ngờ, suýt nữa bị hắn gõ trúng đầu, vội lách mình thối lui, mới tính toán tránh khỏi một gậy kia, tức giận kêu to:
- Sao ngươi không biết tốt xấu như vậy, quỷ gia ngay cả đường lui cũng nghĩ kỹ, làm chuyện này, đã được chỗ tốt, lại không có hậu hoạn, ngươi phát điên với ta làm gì?
Phương Hành đuổi hắn trên dưới trăm trượng, lại không có đuổi kịp, biết tuy quỷ oa tử này nhỏ hơn mình hai tuổi, nhưng thiên phú dị bẩm, căn cơ thâm hậu, nếu như mình không dùng toàn lực là không cách nào thắng được, mà trước mắt mình không có lý do, cũng không thể thật sự vận dụng thần thông liều cái ngươi chết ta sống, đành phải ngừng lại, tức giận nói:
- Hận nhất là loại để cho người khác chịu tiếng xấu thay cho mình!
Lệ Anh cách Phương Hành rất xa, không dám tùy tiện tới gần, chống eo mắng:
- Còn có mặt mũi nói, người thứ nhất giả mạo Phương Hành không phải là ngươi sao? Tính ra ngươi và hắn cũng là cừu gia, nếu như hắn thoát khỏi Hoàng Phủ gia vây giết, không biết có thể quay đầu lại tìm ngươi báo thù hay không, hôm nay kế hoạch này của chúng ta vừa lúc có lợi với ngươi nhất, Hoàng Phủ gia và tiểu ma đầu kia, tất cả đều vào trong hố!
Phương Hành nổi giận mắng:
- Tính tính con mẹ nó!
Vừa mắng vừa xoắn tay áo, cầm Độc Cước Đồng Nhân Giáo muốn lao lên!
Sắc mặt Lệ Anh đại biến, lại lách mình trốn ra hơn mười trượng, giận dữ mắng:
- Kế hoạch tốt như vậy, ngươi đến tột cùng nổi điên làm gì?
Đừng nói hắn sờ không rõ đầu óc, ngay cả những người khác cũng có chút kinh ngạc nhìn Phương Hành.
- Ai...
Phương Hành cũng chỉ có thể thu hồi Độc Cước Đồng Nhân Giáo, nội tâm xoay chuyển, thầm nghĩ, nếu như Kiếm Thai kia thực thần dị như bọn hắn nói, như vậy xác thực phải xông về phía trước đoạt, trước mắt không thích hợp huyên náo quá cương, hơn nữa trước đáp ứng bọn hắn, lại nhìn xem kế hoạch của bọn hắn là cái gì, nếu như có cơ hội, thừa cơ đi thăm dò hỗn đản nào muốn giả trang ta cũng tốt...
Trong nội tâm suy nghĩ rõ ràng, cuối cùng đè xuống hỏa khí, nhìn Lệ Anh vẫy tay nói:
- Quỷ oa tử, ngươi tới đây!
Lệ Anh kêu lên:
- Coi ta ngốc sao, lại muốn đánh? Ngươi đừng cho rằng ta sợ ngươi, nếu ta thi triển...
Phương Hành cau mày nói:
- Bớt khoác lác đi, tranh thủ thời gian tới đây, không ta đánh ngươi!
- Sợ ngươi sao!
Lệ Anh nghe vậy trong nội tâm cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn chạy tới, chỉ là mặt mũi tràn đầy cảnh giác.
Từ trước tới giờ hắn bị người xưng là tên điên cộng thêm kẻ đần, lúc này nhìn Phương Hành như thế nào cũng giống tên điên. Hơn nữa là loại động một chút lại rút gậy đi đánh người, hết lần này tới lần khác người này vô luận là thực lực hay ý xấu đều đỉnh tiêm, không thể khinh thường, nếu có Huyền khí mà lúc trước phụ vương ban cho, hắn sẽ không e ngại Phương Hành quá mức, nhưng Huyền khí lại bị tỷ tỷ cướp mất...
- Tốt rồi, các ngươi biết gì đều nói hết đi, để ta suy nghĩ một chút, cảm thấy được thì sẽ hợp tác!
Phương Hành thu gậy, tựa ở trên thùng xe, ôm hai tay, một bộ đàm phán.
- Đã đáp ứng?
Lệ Anh đại hỉ, tháo xuống mặt nạ, gãi gãi cái mũi, sau đó đeo lên lại.
Tây Mạc Hàn Gia Tử thì nhìn về phía tặc phỉ áo xanh, nói:
- Hắn thì sao?
Bọn hắn có chút quan tâm thân phận của tặc phỉ áo xanh, tặc phỉ áo xanh này thực lực không thua bọn hắn bao nhiêu, cực kỳ khó gặp. Nhưng cũng là một trong mấy cao thủ bọn hắn muốn liên lạc, bởi vậy cực kỳ quan tâm ý kiến của nàng.
Tặc phỉ áo xanh rất nể tình, cười nói:
- Việc này rất thú vị, ta cũng muốn đi qua nhìn một chút!
Hàn Gia Tử và Lệ Anh, Bắc Thần Sơn Tam Yêu liếc nhau một cái, hiển nhiên đều rất hài lòng, dùng thực lực của hai người bọn họ, có thể vừa ý người trong cùng thế hệ quả thực không nhiều, đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn hắn muốn tìm kiếm đồng minh sẽ khó như vậy, dù sao tìm người yếu hơn mình hợp tác, đây cũng không phải liên minh, mà là vướng víu.
Mà Phương Hành là một đồng minh rất phù hợp, đầu tiên là thực lực của hắn đủ mạnh, điểm này đã được Lệ Anh và Hàn Gia Tử tán thành, thứ hai là trong tay hắn có Vạn Linh Kỳ, khi xông vào Kiếm Trủng sẽ có tác dụng rất lớn, thứ ba càng đơn giản, hắn và Hoàng Phủ gia có thù, có thể cam đoan liên minh này càng vững chắc.
- Hoàng Phủ Thần Cơ đã đi vào chỗ sâu nhất của Huyền Vực, bốn bộ trong Bát Bộ Yêu Chúng theo hắn, mà Hỏa Vân, Đãng Vân, Hắc Chiểu thì đóng giữ ở Kiếm Trủng, thế lực của ba bộ này không thể khinh thường, trong đó Hỏa Vân Bộ thiếu bộ thủ Hỏa Lân Tử có huyết mạch Thượng Cổ Kỳ Lân, thiên phú thần thông không thể khinh thường, mà Đãng Vân bộ thiếu bộ thủ Ưng Thần Tử thì là do Âm Lân Ưng hóa hình, phi thiên độn địa, thần thông khó địch, Hắc Chiểu Bộ thiếu bộ thủ tục truyền có huyết mạch Thượng Cổ Đại Yêu Cửu Đầu Trùng, cũng hết sức khó chơi... Ai, ngươi đừng khinh bỉ như vậy, Bát Bộ Yêu Chúng thần phục Hoàng Phủ gia, ngày bình thường chỉ ẩn cư tu luyện, chỉ ở thời điểm Hoàng Phủ gia triệu tập mới sẽ ra tay, nên lai lịch của bọn hắn rất khó nghe ngóng, có thể có những tin tức này cũng không tệ rồi...
Lệ Anh khoe khoang mình kiến thức rộng rãi bị ánh mắt khinh bỉ của Phương Hành nhìn nói không ra lời, ngượng ngùng biện giải.
- Bát Bộ này đều là Yêu Man đúng không?
Phương Hành phát hiện một chút tin tức hữu dụng, chính là Bát Bộ chúng của Hoàng Phủ gia, hình như đều có huyết mạch Yêu Man.
- Phần lớn là Yêu Man, bất quá cũng có Yêu tộc thuần huyết, thậm chí là Nhân tộc thuần huyết, trong Bát Bộ Yêu Chúng, Cửu Khúc Bộ xếp hàng thứ nhất là Nhân tộc thuần huyết, chỉ là sau khi cống hiến cho Hoàng Phủ gia, liền tịnh xưng Bát Bộ Yêu Chúng mà thôi!
Nữ tử váy xanh trả lời:
- Có thiếu bộ thủ của ba bộ này tọa trấn, tuy khó chơi, nhưng bằng thực lực của bảy người chúng ta, vận dụng chút ít mưu kế, vẫn có hi vọng tiến vào Kiếm Trủng, chúng ta cũng rất may mắn, vốn người trấn thủ Kiếm Trủng còn có Cửu Khúc Bộ Lôi Cửu, người này đứng đầu trong Bát Bộ Yêu Chúng, tu vi đã tới Trúc Cơ trung kỳ, nếu không phải nằm trong Yêu bộ, người này chắc hẳn sớm đã danh chấn Nam Chiêm Bộ Châu, hắn vốn phụ trách trấn thủ Kiếm Trủng, chỉ là về sau Phương Hành giết bốn đội sứ giả, chọc giận Hoàng Phủ gia, Lôi Cửu bị phái đi bắt Phương Hành, không ở trong Kiếm Trủng nữa!
Thấp giọng thương nghị một lúc, trao đổi tin tức và ý kiến, Phương Hành cũng dần dần hiểu rõ thế lực trấn thủ Kiếm Trủng.
Thật là không biết không sợ, một khi biết rõ, thì phát hiện Hoàng Phủ gia được xưng Ẩn Hoàng của Nam Chiêm Bộ Châu, thế lực quả nhiên cường đại đến khó có thể tưởng tượng, thực lực của Đạo Tử Hoàng Phủ gia không nói đến, thậm chí ngay cả thiếu bộ thủ của Bát Bộ Yêu Chúng, cũng bất ngờ đều là Trúc Cơ trung hậu kỳ, cần biết Trúc Cơ có thể tiến vào Huyền Vực, đều là tu sĩ dưới bốn mươi tuổi...
Trúc Cơ hậu kỳ dưới bốn mươi tuổi, cái này là nhân vật bậc nào?
Ví dụ đơn giản nhất, là Thanh Vân Tông tông chủ Trần Huyền Hoa, lão quái vật hơn một trăm tuổi, cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi!
Mà những bộ thủ này, vẫn chỉ là tiểu bối trong Bát Bộ Yêu Chúng, tương đương với nhân vật Đạo Tử, như vậy tính toán ra, thủ lĩnh của Bát Bộ Yêu Chúng che dấu ở trong tối, sẽ có tu vi bực nào?
Chỉ sợ ít nhất cũng là Kim Đan hậu kỳ!
Coi Kim Đan hậu kỳ như gia nô, thế lực như vậy, thật làm cho người ngẫm lại cũng cảm thấy kinh hãi.
Chỉ có điều Phương Hành không hề sợ hãi, sự tình ngay cả ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn cũng dám làm, hắn sao lại không dám? Nói sau, Đạo Tử của Hoàng Phủ gia kia cũng không biết bị bệnh gì, ngay cả mặt mình cũng chưa thấy qua, liền phát hịch văn bắt giết mình, vậy thì không thể trách mình rồi, thù này không cách nào giải, trước hiểu rõ thực lực của đối thủ cũng là chuyện tốt.
Kế hoạch định ra, tứ phương thế lực vỗ tay tuyên thệ, sau đó từng người rút đi, ước định hội hợp ở trước Kiếm Trủng, dù sao nếu bọn hắn cùng một chỗ đi tới mà nói, rất dễ dàng chọc người chú ý, gây bất lợi cho kế hoạch.
Xe ngựa xuất phát đi về phía Kiếm Trủng, mà trên đường, Phương Hành không có cân nhắc cái khác, chủ yếu là hai sự tình, một là mấy gia hỏa kia thật muốn cùng mình kết minh sao? Phải đề phòng bị bọn hắn bán đi.
Thứ hai là, nhìn xem có biện pháp bán mấy người bọn hắn đi không!
Một ngày sau, xe ngựa đã tới gần khu vực Kiếm Trủng mà đám người Lệ Anh nói, đến nơi này, tu sĩ cực kỳ thưa thớt, một là rất nhiều tu sĩ căn bản không có thực lực xâm nhập đến chỗ này, ở phía trước lấy được cơ duyên, đã mượn nhờ tế đàn ly khai, hai là cơ duyên trong Huyền Vực phân bố rất rải rác.
Nhưng tới buổi trưa, Phương Hành lại lưu ý đến, vậy mà thỉnh thoảng có tu sĩ từ bốn phương tám hướng chạy đến, cả đám sát khí kinh người, bộ dáng vội vã, đều tụ về một phương hướng, bởi vì nơi đây đã đến gần Kiếm Trủng, hắn lo lắng những người cũng là vì Kiếm Trủng, nên cản một tu sĩ hỏi thăm.
- Vị đạo hữu này, xem ra ngươi hẳn là mới từ ngoại vực vào, đại cơ duyên như thế, ngươi lại không biết?
Tu sĩ kia vốn hung thần ác sát, nhưng sau khi ăn Phương Hành hai quyền, liền khách khí rất nhiều.
- Cơ duyên gì?
Phương Hành nghe xong lời này, càng tin tưởng đối phương là vì Kiếm Trủng đến, lại không nghĩ tới tu sĩ kia chỉ về phía bắc, có chút kích động nói:
- Thiên đại cơ duyên! Không biết ngươi có nghe nói qua một tiểu ma đầu tên là Phương Hành hay không? Người này to gan lớn mật, đối địch với Hoàng Phủ gia, hôm nay Cửu Khúc Bộ Lôi Cửu đại nhân đuổi hắn bảy tám ngày, rốt cục ngăn hắn ở trong Loạn Thạch Cốc, có chạy đằng trời...
- Phương... Phương Hành? Bị khốn trụ?
Phương Hành nghe xong, lập tức ngẩn ngơ, không nghĩ tới đồ giả mạo kia lại bị người vây khốn.
Hắn còn chưa mở miệng, chợt có người vội vàng nói:
- Hắn có bị thương không?
Người nói chuyện là tặc phỉ áo xanh, cũng không biết vì sao hắn khẩn trương như vậy.
Tu sĩ kia nói:
- Này thì không có, chỉ là bị vây ở trong Loạn Thạch Cốc mà thôi, sơn cốc kia địa hình phức tạp, Lôi Cửu đại nhân lo lắng để hắn chạy thoát, bởi vậy không có mạo muội truy vào, mà ở chung quanh bày ra đại trận chặn đường, sau đó ban xuống thủ dụ của Đạo Tử Hoàng Phủ gia, biểu thị công khai tu sĩ ở trong Huyền Vực, đều có thể nhập cốc sưu tầm tiểu ma đầu kia, nếu ai bắt được hắn, sẽ được thủ dụ của Hoàng Phủ Đạo Tử, tiến vào Kiếm Trủng chọn một Kiếm Thai làm thù lao... Ngươi nói đây không phải là thiên đại cơ duyên sao?
- Loạn Thạch Cốc ở nơi nào?
Phương Hành và tặc phỉ áo xanh đồng thời hỏi.