Lược Thiên Ký

Chương 315: Dùng một địch chúng

Chương 315: Dùng một địch chúng

Không trung, mây đen bao phủ, Phương Hành đã cùng Lôi Cửu đại chiến.
Mà lúc này tặc phỉ áo xanh đã rơi xuống, nhìn qua mây đen trên không trung, lại khẽ thở dài một tiếng, từ trong tay Hứa Linh Vân nhận lấy Tinh Thần Thảo, thở dài:
- Nguyên lai hỗn đản này thật sự là Phương Hành, lại lừa bịp ta thật khổ, sớm đã tìm được linh dược nhưng vẫn cất giấu, thẳng đến lúc này mới ra, để cho ta thay hắn xuất lực...
Dứt lời, lại nhìn Hứa Linh Vân một cái, thở dài:
- Bất quá hắn làm sao biết ta không có địch ý với hắn chứ?
Người này tự nhiên chính là tặc phỉ áo xanh, Phương Hành sớm biết rõ hắn đã tiến vào Loạn Thạch Cốc, tuy chưa chứng kiến hắn ở nơi nào, nhưng đoán được hắn nhất định âm thầm quan sát mình, mà đối với hắn, cũng xác thực lo lắng mang theo Hứa Linh Vân đại chiến, sẽ để cho nàng bị liên lụy, mới lợi dụng Tinh Thần Thảo mời minh hữu xuất thủ tương trợ.
Đương nhiên, có thể phó thác Hứa Linh Vân cho tặc phỉ áo xanh này, là bởi vì Phương Hành đã cảm giác được, tuy còn không biết thân phận của tặc phỉ áo xanh, nhưng hắn phát hiện, người này không có địch ý với mình, trái lại hết sức quan tâm an nguy của mình, từ lúc trước nghe "mình" bị nhốt ở trong Loạn Thạch Cốc, liền vội vàng chạy tới, có thể thấy được lốm đốm.
- Ngươi là bằng hữu của Phương sư đệ sao? Không cần bảo hộ ta, ta có thể lập tức ly khai, ngươi đi trợ giúp hắn đi!
Hứa Linh Vân có chút lo lắng nói, cắt đứt tặc phỉ áo xanh suy nghĩ.
Tặc phỉ áo xanh quay người đánh giá Hứa Linh Vân, bỗng nhiên nói:
- Ngươi có phải đại đệ tử của Thanh Vân Tông Tê Hà Cốc không?
Hứa Linh Vân nao nao, khó hiểu vì sao vào lúc tặc phỉ áo xanh lại hỏi như vậy.
Tặc phỉ áo xanh cười nói:
- Có người nói ngươi là một nha đầu ưa thích bảo hộ người khác, hôm nay xem ra không sai!
Hứa Linh Vân nao nao, không kịp hỏi, lại nhìn về phía Phương Hành ở trên bầu trời.
Tặc phỉ áo xanh lại nở nụ cười nói:
- Ngươi không cần phải lo lắng hắn, tuy tiếp xúc không dài, nhưng ta cảm thấy được hắn rất khó chết!
Cửu Khúc Bộ thiếu bộ thủ Lôi Cửu, Sở Vương Đình Thái tử Sở Hoàng, Nam Cương Diêm Quỷ Vương, Băng Âm Cung Diệp Cô Âm... Cùng với vô số cao thủ muốn bắt giữ Phương Hành, dùng để đổi lấy một thủ dụ tiến vào Kiếm Trủng, có thể nói lúc này Phương Hành đã bị vậy chết ở trong Loạn Thạch Cốc, hi vọng chạy ra Loạn Thạch Cốc gần như bằng không.
Thế nhưng tặc phỉ áo xanh lại nói, hắn cảm thấy Phương Hành rất khó chết.
Hứa Linh Vân không biết nên trả lời như thế nào...
Nhìn bộ dáng lo lắng của nàng, tặc phỉ áo xanh bỗng nhiên mỉm cười nói:
- Ngươi ưa thích tiểu tặc kia?
Hứa Linh Vân ngẩn ngơ, như phản ứng thoáng một phát, mới hiểu được tặc phỉ áo xanh chỉ là ai, sau đó có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Không phải như ngươi nghĩ!
Nàng nghĩ nghĩ, mới chậm rãi giải thích:
- Năm đó Phương Hành sư đệ mưu phản Thanh Vân Tông, cả tông đều nói hắn nghịch loại, nhưng ta biết hắn không xấu, lúc trước hắn và Tiểu Man sống nương tựa lẫn nhau, nhưng ta tự cho mình thông minh, hại bọn hắn cùng ở một môn, lại không được tương kiến, về sau tuy để cho bọn hắn quen biết, lại không nghĩ bất trắc nảy sinh, Tiểu Man sư muội bị Phù Diêu Cung mang đi, lần nữa cùng Phương sư đệ chia lìa, thậm chí có khả năng đời này sẽ không được tương kiến, chuyện này cuối cùng là trách ta...
Nói đến chỗ này, nàng khẽ thở dài, lại nói:
- Ta vốn tưởng Phương sư đệ sẽ hận ta tận xương, lại không nghĩ mặc dù hắn phản Thanh Vân Tông, chạy trốn đến tận đẩu tận đâu, nhưng không quên phó thác tông chủ đưa ta một viên Trúc Cơ Đan, nói rõ hắn thật coi ta là sư tỷ, Linh Vân vụng về, không có gì để báo, bây giờ thấy hắn gặp nạn, sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Nói đến đây đã cực kỳ áy náy, thanh âm trầm thấp.
Tặc phỉ áo xanh lẳng lặng nghe xong, cười nói:
- Hắn tất nhiên là không trách ngươi, nếu không sẽ không tặng ngươi một hạt Trúc Cơ Đan, trọng yếu hơn là, vừa rồi kỳ thật hắn không có ở trong Loạn Thạch Cốc, hết thảy nhiễu loạn, đều là con tặc điểu kia làm ra, ngươi đoán sở dĩ hắn nhận tội, có phải bởi vì không muốn hảo ý của ngươi nước chảy về đông hay không?
Hứa Linh Vân ngẩn ngơ, nhớ tới vừa gặp Kim Ô đối thoại vài câu, nàng lại không phải người vụng về, tinh tế suy nghĩ, lại làm sao không biết? Không khỏi mặt trắng như tuyết, rung giọng nói:
- Đây chẳng phải nói, lại là ta hại hắn?
Tặc phỉ áo xanh cười nói:
- Ta trêu chọc ngươi thôi, hắn rất xảo trá, ngay cả ta cũng lừa, ai có thể hại hắn? Kỳ thật ta nghĩ, biện pháp thông minh nhất của hắn, chính là không bóc trần thân phận của Phương Tiểu Cửu, mà là âm thầm tương trợ tặc điểu chạy trốn, chỉ có điều hắn đã hiện thân nhận việc này, có thể đơn thuần là vì ngươi, cũng có thể là có dụng ý khác, ngươi cảm thấy thế nào?
Hứa Linh Vân nao nao, ngẩng đầu nhìn hắn.
Tặc phỉ áo xanh cười hì hì nói:
- Ngươi cảm thấy hắn là người vì không muốn ngươi thương tâm, liền một mình gánh chịu tất cả sao?
Hứa Linh Vân nhíu mày nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cực kỳ khẳng định nói:
- Hắn không phải!
Tặc phỉ áo xanh nở nụ cười nói:
- Vậy thì hắn nhất định là có dụng ý khác, ngươi còn lo lắng cái gì?
Hứa Linh Vân giờ mới hiểu được tặc phỉ áo xanh, trong nội tâm hơi động, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Mà lúc này, ở trong khói đen bao phủ, ánh mắt của các tu sĩ đã bị che chắn, tối đa chỉ có thể nhìn thấy khoảng cách 30 trượng.
Bất quá đây đối với các tu sĩ mà nói, cũng đã đầy đủ, lúc này Lôi Cửu đã trốn ra tầm hơn mười trượng, Phương Hành thấy khói đen đã rải ra, che tầm mắt mọi người, liền thu hồi Âm Dương Đại Ma Bàn, sau đó lấy ra một viên Cửu Cửu Hoàn Thần Đan, tựa như kẹo đường ném vào trong miệng nhai, nuốt xuống bụng.
Hắn đã làm tốt chuẩn bị đại chiến.
Sau khi ăn Cửu Cửu Hoàn Thần Đan, Thái Thượng Hóa Linh Kinh sẽ luyện hóa dược lực khổng lồ, cung cấp linh khí vô cùng vô tận, đương nhiên bởi vậy đối diện đại chiến, hắn không có thời gian luyện hóa tinh khí thành tu vi, nhưng có thể từ đó hấp thu đầy đủ linh khí bổ sung, khiến cho mình luôn ở trạng thái đỉnh phong nhất.
Chỉ là dùng đan dược trân quý như thế bổ sung linh lực, khắp thiên hạ đại khái cũng chỉ có hắn dám chơi.
Hết cách rồi, có tiền tùy hứng nha!
- Ngươi luôn không tuân thủ quy củ, hôm nay tự thực ác quả, cũng là báo ứng!
Không đợi Phương Hành lao về phía Lôi Cửu, Sở Hoàng Thái Tử lướt đến, đưa tay kết pháp thuật, quanh người linh lực xoay chuyển, có lưu quang màu vàng lấp lóe, sau đó hóa thành đạo đạo kim hỏa, lốm đa lốm đốm trải rộng hư không, bao phủ Phương Hành ở bên trong, đến lúc này, hắn cũng không nói nhảm, trực tiếp xuất thủ, muốn bắt Phương Hành đổi lấy thủ dụ
- Ha ha, hỗn đản màu vàng, ngươi há miệng ngậm miệng đều là quy củ, tự cho mình là thiên tử, sao lại đi làm tay sai cho người khác?
Phương Hành cười lạnh, vận chuyển pháp ấn, sau lưng Kim Sí biến ảo, kiếm vũ đầy trời vòng quanh toàn thân, giống như hóa thành một bộ áo giáp, kim hỏa tụ lại bị quét sạch không còn, sau đó dưới chân Phương Hành hơi dùng sức, Kim Ô hiểu ý, kêu to một tiếng đánh về phía Sở Hoàng Thái Tử.
Oanh!
Thân thể Kim Ô cường hoành, trực tiếp lấy mình làm binh khí, dùng yêu khu vọt tới Sở Hoàng Thái Tử.
Mà Phương Hành thì ra quyền, kình lực giống như một ngọn núi nhỏ đánh tới Sở Hoàng Thái Tử.
- Ở giữa thiên địa, cấp bậc sâm nghiêm, ta phụng quy củ, cũng thủ quy củ, Hoàng Phủ Đạo Tử phụng thiên thừa vận, hiệu lực cho hắn có gì không thể?
Sở Hoàng Thái Tử hét lớn, đại bào màu vàng phất một cái, kình phong phồng lên, hóa thành hai mảnh kim vân, lúc lên lúc xuống vung về phía Phương Hành và Kim Ô, oanh một tiếng, kình lực va chạm tạo nên cương phong, khói đen bị xé nứt, thậm chí có hai Yêu Linh che dấu ở trong khói đen muốn đánh lén Sở Hoàng Thái Tử cũng bị cương phong xé rách, mượn cơ hội này, Sở Hoàng Thái Tử đã lui ra hơn mười trượng, sắc mặt đại biến.
Trên tay Phương Hành và trong miệng Kim Ô, lại đồng thời bắt được một mảnh áo bào, ở dưới va chạm, mặc dù Sở Hoàng Thái Tử không có bị hai người kích thương, nhưng áo bào lại bị hai người xé nát.
- Lão Kim, trong khoảng thời gian này không gặp, thực lực ngươi tiến triển không tệ nha...
Phương Hành ném đi mảnh áo trong tay, mở miệng tán thưởng.
- Ha ha, Kim gia có cơ duyên khác, rỗi rãnh sẽ tâm sự với ngươi!
Kim Ô cũng đắc ý, cánh giương ra chỉ về phía Sở Hoàng Thái Tử, phóng tới lần nữa.
- Tiểu hỗn đản này thật hung hãn!
Sở Hoàng Thái Tử biến sắc, dưới chân lóe lên lôi quang, không cùng Phương Hành cứng đối cứng.
- Ha ha, tiểu tử, đắc tội Hoàng Phủ gia chỉ còn đường chết, còn không thúc thủ chịu trói?
Bỗng nhiên tầm đó, trong khói đen, một đầu quỷ cao hơn mười trượng xuất hiện, mang theo Quỷ Hỏa um tùm, há miệng nuốt về phía Phương Hành, là Nam Cương Diêm Quỷ Vương, gia hỏa kia mượn khói đen của Vạn Linh Kỳ, ẩn tàng thân hình, lại vào lúc này đột nhiên giết ra, muốn thừa dịp lực chú ý của Phương Hành bị Sở Hoàng Thái Tử kéo, giết Phương Hành trở tay không kịp, nhặt cái tiện nghi...
- Ở dưới thần thức của ta cảm ứng, ngươi cho rằng mình ẩn tàng rất kín sao?
Phương Hành quát lạnh, thân hình nhìn như phóng tới Sở Hoàng Thái Tử lại bỗng nhiên xoay chuyển, giống như một viên đạn pháo vọt tới giữa không trung, hai đấm cùng vung, một quyền quấn lấy lực lượng màu vàng, một quyền quấn lấy sát khí màu đen, hóa thành hai loại lực lượng hoàn toàn tương phản, đồng thời xông về phía đầu quỷ to lớn, giống như hai Cự Mãng quấn ở trên đầu quỷ, sau đó lực lượng đan xen, ầm ầm nổ tung.
- Oa nha nha, tiểu tử thật giảo hoạt...
Diêm La Vương thống khổ rống to, hắn không nghĩ tới mình tỉ mỉ chuẩn bị một kích, lại ở trong dự liệu của Phương Hành, lúc này không kịp trốn tránh, huyễn hóa ra đầu quỷ to lớn bị hai đạo lực lượng kia xoắn nát, chỉ có một đạo lưu quang trốn vào trong khói đen...
Đối mặt vô số cường giả ẩn ở trong tối rình mò, Phương Hành không hề sợ hãi, ra tay tàn nhẫn.
Trong tiếng hét to, quyền đánh Sở Hoàng, chân đá Diêm Quỷ Vương, hung uy của thiếu niên hiển lộ không thể nghi ngờ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất