Chương 316: Quét ngang quần hùng vô địch
- Phương Hành, ngày đó ngươi khinh miệt ta, hôm nay tính toán rõ ràng!
Một nữ nhân quát chói tai, khói đen bên trái bị kình phong vô hình xé rách, lộ ra một nữ tử mặc váy tím, trong tay ôm một cây đàn ngọc, đúng là Diệp Cô Âm mặt mũi tràn đầy hận ý, tay trái nàng ôm đàn ngọc, tay phải khảy đàn, boong boong… tiếng đàn như trường thương lợi kiếm, kẹp lấy hận ý của Diệp Cô Âm, giết thẳng về phía Phương Hành.
- Xú nữ nhân, thực nghĩ ta không dám giết ngươi?
Thấy Diệp Cô Âm cũng tới tham gia náo nhiệt, Phương Hành rống to, lấy ra Độc Cước Đồng Nhân Giáo, quán chú linh lực nện tới Diệp Cô Âm, Diệp Cô Âm thúc dục tiếng đàn phóng ra thần lực, bị Độc Cước Đồng Nhân Giáo chống đỡ, ở dưới lực lượng cường đại làm nó rạn nứt, lộ ra Kinh Hoàng Cầm ở bên trong.
Cạc cạc cạc...
Dây đàn của Kinh Hoàng Cầm bị lực lượng vô hình va chạm, lập tức tản mát ra thanh âm cổ quái khó nghe, loại thanh âm này cực kỳ bén nhọn, vậy mà bay thẳng linh hồn, để cho người không hiểu thấu, cảm giác váng đầu hoa mắt, thần thức bất ổn.
- Ha ha, thứ tốt!
Phương Hành bất ngờ phát hiện, Kinh Hoàng Cầm này lại có thể công kích thần thức người, trong nội tâm không khỏi mừng rỡ, đưa tay đoạt lấy Kinh Hoàng Cầm, vung nắm đấm đập loạn, thanh âm ầm ĩ khó nghe truyền ra, sắc mặt của Diệp Cô Âm tái nhợt, ý nghĩ choáng váng, nỗ lực khảy đàn ngọc chống lại.
Nhưng đàn ngọc ở sau khi nàng bị mất Kinh Hoàng Cầm chỉ là Linh Khí cực phẩm, không thể so với Kinh Hoàng Cầm, dù nàng toàn lực thúc dục, tiếng đàn thủy chung bị Phương Hành khảy loạn Kinh Hoàng Cầm làm hỗn loạn, không thành làn điệu, dưới sự phẫn nộ, Diệp Cô Âm trực tiếp ném đàn ngọc đi, đánh tới Phương Hành:
- Hỗn đản, trả Kinh Hoàng Cầm cho ta...
- Cút!
Phương Hành quát lạnh, một quyền đập tới, lực lượng khổng lồ trùng kích Diệp Cô Âm đứng không vững, cả người bay ra phía sau.
- Giết Phương Hành, nhập Kiếm Trủng...
Có thanh âm sắc nhọn vang lên, trong khói đen mờ mịt, bảy bóng đen đánh úp về phía Phương Hành, trong tay đều nắm lấy trường kiếm dài nhỏ như tơ bạc, loại kiếm này giống như kiếm mà không phải kiếm, giống như ti mà không phải ti, bị bảy người bọn hắn liên hợp thi triển, hợp thành một tấm lưới khổng lồ ở trên không trung, có thể giảo sát hết thảy tồn tại.
Phương Hành thấy vậy cũng không dám khinh thường, tay cầm Kinh Hoàng Cầm đánh loạn về phía hư không.
Rầm rầm rầm...
Kinh Hoàng Cầm giống như đại bổng, lại vừa vặn khắc chế Pháp khí của Bắc Thần Sơn thất quái, ở trong hư không quấy loạn, bảy đạo kiếm ti đều quấn ở trên Kinh Hoàng Cầm, cùng dây đàn quấn chung một chỗ, trừ khi kiếm ti đứt rời, hoặc dây đàn đứt rời, nếu không sẽ không cách nào tách ra, Phương Hành cười ha ha, thi triển quái lực, vung vẩy Kinh Hoàng Cầm, lại dẫn động kiếm ti, vung Bắc Thần Sơn thất quái bay lên không, xui xẻo là Bắc Thần Sơn thất quái và kiếm ti thần hồn tương liên, kiên quyết không chịu thả tay, chỉ có thể ở trên không trung oa oa gọi bậy.
- Tiểu ma đầu, sắp chết đến nơi, vẫn còn ở đây quát tháo?
Bỗng nhiên tầm đó, một tiếng hét to truyền đến, bốn phương tám hướng, đều có Huyền pháp kinh người đánh về phía Phương Hành.
Sở Hoàng Thái Tử, Nam Cương Diêm Quỷ Vương cùng với bốn năm tu sĩ không biết tên, cùng nhau ra tay với Phương Hành.
Bọn hắn quả thực nhìn không được, bên mình nhiều người như vậy vây công tiểu ma đầu này, lại bị hắn áp chế Sở Hoàng, thương Diêm Quỷ Vương, đánh bay Diệp Cô Âm, trêu đùa hí lộng Bắc Thần Sơn thất quái, quét ngang một mảnh, nếu truyền ra ngoài, còn mặt mũi nào mà tồn tại?
Ở dưới loại ý nghĩ này, các cao thủ rốt cuộc bất chấp tất cả, cùng nhau ra tay vây giết Phương Hành.
Rầm rầm...
Phương Hành thuận tay quăng Bắc Thần Sơn thất quái ra, ngăn cản Huyền pháp ở chung quanh, lập tức có hai quái bị Huyền pháp oanh kích tới, bạo thành một đoàn huyết vụ, ngũ quái còn lại run như cầy sấy, vội vàng cắt đứt thần thức và kiếm ti liên hệ, vừa kêu thảm danh tự hai huynh đệ chết đi, vừa giúp nhau lôi kéo, thối lui ra ngoài vòng chiến, căm thù đối phương đến tận xương tuỷ.
- Ha ha, các ngươi đều là nhân vật thành danh, lại liên thủ chiến một mình ta, không thấy xấu hổ sao?
Phương Hành cười ha ha, dưới chân có kim vân hiện lên, Kim Ô nâng hắn lên tới giữa không trung, đè ở trên đầu các tu sĩ.
- Cơ duyên trước mắt, còn nói gì đơn đả độc đấu, tiểu tử, ngươi chọc giận Hoàng Phủ gia, hôm nay chắp cánh khó thoát!
Sở Hoàng Thái Tử hét lớn, quanh người kim hỏa điểm điểm, khốn giết Phương Hành, vây công Phương Hành, hơn phân nửa áp lực là đến từ hắn.
- Trốn? Ai nói ta muốn chạy trốn?
Trong cơ thể Phương Hành, dược tính của kim đan đã biến hoá phát tán ra, trên làn da giống như dấy lên hỏa diễm màu đỏ, đó là dược tính thấm vào tơ máu hình thành màu sắc, cảnh này khiến hắn càng chiến càng dũng, giống như một nộ long.
Nhưng trong kịch chiến, đầu óc của hắn lại cực kỳ rõ ràng, biết rõ đã đến thời khắc mình đảo loạn phong vân.
- Cho các ngươi một cơ hội thoát thân, có người muốn đi hay không?
Phương Hành hét lớn, một chưởng bức lui Nam Cương Diêm Quỷ Vương, lại đá Sở Hoàng Thái Tử một cước.
- Sắp chết đến nơi, ngươi còn dám dõng dạc?
Sở Hoàng Thái Tử hét lớn, vận chuyển quyền ấn, kình phong như rồng, đập về phía Phương Hành.
- Hỗn đản màu vàng, ngươi đã mất đi cơ hội thoát thân cuối cùng, hôm nay tất cả mọi người các ngươi, đều phải chết ở chỗ này!
Ở dưới dược tính phát huy, con mắt Phương Hành biến thành màu đỏ, trong tiếng hét to, hắn rốt cục thi triển ra đòn sát thủ của mình.
Tay trái biến âm, tay phải hoá dương, kéo ra quỹ tích huyền ảo, ở trên không trung huyễn hóa thành một Âm Dương Đại Ma Bàn, sau đó Âm Dương Đại Ma Bàn chậm rãi chuyển động, các tu sĩ ở chung quanh thi triển huyền pháp, vậy mà đều bị Âm Dương Đại Ma Bàn hấp dẫn, phai mờ thành lực lượng thuần túy, sau đó nghịch loạn Âm Dương, thần quang quét qua khắp nơi, bao phủ hư không.
- Không tốt, tạm lui!
Đám người Sở Hoàng Thái Tử vội vàng lui trở ra, không nguyện cứng đối cứng với thần thông của Phương Hành.
Ầm ầm… thần quang bao phủ, tất cả tu sĩ vây công Phương Hành đều bị thần quang ảnh hướng.
- Phốc...
Diêm Quỷ Vương phun máu, thân hình lảo đảo, dần muốn gục xuống.
Bành…
Trong Bắc Thần Sơn ngũ quái, lại có hai quái bị thần quang quét trúng, nổ thành một đoàn huyết vụ.
- Ba...
Ngay cả Sở Hoàng Thái Tử cũng bị thần quang quét trúng, ngọc bội treo bên hông vỡ vụn, sắc mặt hắn tái nhợt, thân hình nhoáng một cái, một ngụm máu tươi từ trong khóe miệng bay ra, ánh mắt đã trở nên lạnh như băng.
- Tiểu ma đầu, đây là đòn sát thủ của ngươi sao? Một thức thần thông này quả thực lợi hại, chỉ tiếc, chúng ta nhiều cao thủ như vậy vây công ngươi, ngươi phân tán lực lượng thần thông, là không cách nào giết sạch chúng ta, lại có tác dụng gì? Huống hồ thần thông này uy lực khủng bố, chắc hẳn cũng cực kỳ tiêu hao linh lực, cho dù ngươi dùng bí dược, lại có thể chống được bao lâu?
Sở Hoàng Thái Tử lại đi tới, đứng ở trên hư không, thờ ơ nhìn Phương Hành.
- Ha ha, không sai, tiểu ma đầu, Cửu Khúc Bộ Lôi Cửu đại nhân còn chưa ra tay, dù ngươi ngăn được mấy người chúng ta, lại có thể thế nào?
Diêm Quỷ Vương cũng đi trở về, mặc dù bị thương rất nặng, hắn cũng không nguyện buông tha cơ hội này.
- Trong hàng thiên kiêu của Nam Chiêm Bộ Châu, ngươi sắp xếp trước năm...
Có một tu sĩ áo tang đi tới, vây quanh Phương Hành:
- Chỉ tiếc, ngươi chọn sai đường, cuối cùng phải vẫn lạc!
Thỉnh thoảng có tu sĩ từ trong hư không xuất hiện, rậm rạp chằng chịt vây quanh Phương Hành.
Vô luận nhìn như thế nào, Phương Hành cũng khó thoát khỏi cái chết, Âm Dương Đại Ma Bàn cũng không thể để hắn giết ra ngoài.
- Này, huynh đệ, lần này họa có phải hơi lớn hay không? Xem ra rất khó chạy đi a?
Ngay cả Kim Ô cũng không nhịn được cười khổ.
Phương Hành cười ha ha nói:
- Ai nói ta muốn chạy trốn, ta không phải nói còn có một đòn sát thủ sao?
Kim Ô khẽ giật mình nói:
- Chẳng lẽ là lá cờ kia? Chỉ sợ lá cờ này cũng không xoay chuyển được trời đất?
Phương Hành liếc mắt nói:
- Lão Kim, ngươi và ta trộn lẫn lâu như vậy, còn không có phát hiện sao?
Kim Ô ngơ ngác nói:
- Phát hiện cái gì?
Phương Hành cười hắc hắc:
- Ta là dựa vào đầu kiếm cơm...
Sau khi nói xong, Phương Hành bỗng nhiên hét lớn:
- Lão Tà, phóng thích toàn bộ huyết tế, để cho đám tôn tử này biết Vạn Linh Kỳ lợi hại, nhớ kỹ, phàm là ra tay với ta, một cái cũng không buông tha!
Sau khi nói xong, ầm… kình phong rung động, kiếm vũ màu vàng hiện đầy hư không, lao thẳng về phía đám người Sở Hoàng Thái Tử, đồng thời hét lớn:
- Lôi Cửu, nô tài như ngươi cũng dám giương oai ở trước mặt ta? Hoàng Phủ gia đã dám đắc tội ta, ta trước làm thịt ngươi tế cờ, lại đánh vào Kiếm Trủng, đoạt tất cả Kiếm Thai...
Oanh!
Trong tiếng hét vang, hắn xông về đám người, tái chiến đám người Sở Hoàng Thái Tử, hung uy vô tận.
Mà thanh âm của hắn, thì xuyên thấu khói đen, sóng âm cuồn cuộn, truyền bá khắp nơi.
Tất cả mọi người đã nghe được tiếng hô của hắn!
Chém giết Lôi Cửu tế cờ, sau đó đánh vào Kiếm Trủng, đoạt tất cả Kiếm Thai...
Ở thời khắc này, con mắt tặc phỉ áo xanh bỗng nhiên sáng ngời, đã minh bạch dụng ý của Phương Hành.
Mà Thái tử Quỷ Quốc Lệ Anh cải trang che dấu ở trong các tu sĩ, con mắt cũng tỏa sáng, nhìn về phía bầu trời.
Trong các tu sĩ, càng có vô số người nội tâm vốn không phục, lúc này không khỏi giật mình.
Cũng có một ít người trực tiếp lấy ra Pháp khí dịch dung.