Lược Thiên Ký

Chương 332: Thái Thượng Bất Tử Kinh

Chương 332: Thái Thượng Bất Tử Kinh

Đấu giá xong Kiếm Thai, Kim Ô trước hết để cho những người đấu giá lấy đi Kiếm Thai, sau đó mới giao Kiếm Thai cho sáu tu sĩ dùng giá thấp mua được, đến lúc này, trong tay Phương Hành còn thủ sẵn hai thanh Kiếm Thai đã đáp ứng cho Hàn Anh và Lệ Anh, Phương Hành không chút khách khí, nói thẳng bây giờ mình bị thương, nhờ hai người bọn họ giúp mình hộ pháp, sau khi xuất quan mới có thể cho.
Tuy ba người bọn họ là huynh đệ kết nghĩa, trên thực tế ai cũng không tin ai, đối với cái này mọi người cũng có thể lý giải. Ở dưới Vạn Linh Kỳ che lấp ly khai Kiếm Trủng, mà lúc này bên ngoài Kiếm Trủng còn có một ít tu sĩ không chịu đi, mặc dù có một ít người lấy tiền mua được Kiếm Thai, nhưng tự nhiên sẽ có càng nhiều không có lấy được Kiếm Thai không cam lòng, huống hồ mặc dù lấy tiền mua được Kiếm Thai, cũng cảm giác mình bỏ ra giá lớn, lòng mang bất mãn, ở xung quanh Kiếm Trủng không đi, rõ ràng chính là lòng mang ý xấu.
Chỉ có điều, ở dưới Hàn Anh và Lệ Anh thủ hộ, tu sĩ bình thường còn thật không dám tùy tiện đi lên mạo phạm.
Bất quá bị một đám người nhìn chằm chằm, tự nhiên cũng không phải chuyện tốt, Phương Hành quát một tiếng:
- Người đi dạo ở chỗ này thay ta truyền lời, bảy ngày sau, ta vào hạch tâm Huyền Vực, khiêu chiến tên hỗn đản Hoàng Phủ gia kia, bảo hắn chờ ta!
Một tiếng quát làm các tu sĩ kinh hãi không nói gì, rất nhiều người lặng yên rút đi.
Bọn hắn bị những lời này nhắc nhở, tiểu ma đầu trước mắt là người dám can đảm tuyên chiến với Hoàng Phủ gia, tốt nhất đừng trêu chọc hắn mới tốt, đừng có cuối cùng chẳng được gì, lại dính một người phân, vậy thì cái được không bù đắp đủ cái mất.
Dạng người gì sẽ có dạng đối thủ ấy, Phương Hành nói một câu kia, coi như là mượn uy thế của Hoàng Phủ gia.
Chấn trụ được các tu sĩ, Phương Hành cười lạnh một tiếng, huy động Vạn Linh Kỳ, nhất thời có khói đen vô tận bao phủ bốn năm dặm chung quanh, sau đó Phương Hành và mọi người mượn khói đen che lấp, lặng yên bay qua một đỉnh núi, tìm chỗ chữa thương.
Cẩn thận như thế cũng là sự tình tất yếu, dù sao hiện tại Phương Hành cần tìm một nơi bế quan chữa thương, việc này không phải chuyện đùa, không thể bị người quấy rầy, nếu trước đó không làm đủ chuẩn bị, vạn nhất có người ngấp nghé tài phú của Phương Hành, đến đây xâm phạm, hoặc trong đám người kia có thám tử của Hoàng Phủ gia, thừa dịp Phương Hành chữa thương nói địa điểm cho Hoàng Phủ gia, như vậy Phương Hành sẽ chết không có chỗ chôn, phải cực kỳ cẩn thận.
Chỉ có điều, muốn ở trong Huyền Vực, tìm một chỗ bí ẩn chữa thương, thực sự không quá dễ dàng, dù sao ở trong Huyền Vực cơ duyên khắp nơi, mà động lực truy tìm cơ duyên của tu sĩ lại vô tận. Trên cơ bản ở trong Huyền Vực, từng góc đều bị người tìm kiếm qua. Lúc này Kim Ô lại đề nghị, nó biết một chỗ che giấu, có thể để Phương Hành yên tâm chữa thương.
Tặc điểu này thoạt nhìn không đáng giá tín nhiệm, bất quá Phương Hành lại tin tưởng Kim Ô, bảo nó dẫn đường, vì vậy Kim Ô mang theo mọi người bay đi, chuyên qua địa phương vắng vẻ, còn quấn một vòng rất lớn, rốt cục ở ba canh giờ sau, đến một nơi phía tây Huyền Vực, nơi này linh khí mỏng manh, thoạt nhìn quả thực không giống nơi có cơ duyên.
Ngoài ra nơi đây có một ngọn núi sụp đổ, vô số đá vụn rơi xuống, ẩn dấu một sơn cốc, Kim Ô thanh lý đá vụn ở cửa sơn cốc, bảo Hàn Anh và Lệ Anh canh gác, mình thì dẫn Phương Hành, Hứa Linh Vân, Thanh Y đi vào, nhìn bộ dạng thần bí, hình như có bí mật gì không muốn để đám người Hàn Anh chứng kiến.
Phương Hành ẩn ẩn đoán được, cái này có thể liên quan đến cơ duyên của Kim Ô ở trong Huyền Vực, không khỏi có chút hào hứng.
Lại nói cho tới hôm nay, Kim Ô là làm sao tiến vào Huyền Vực, ở bên trong được cơ duyên gì, mà khiến yêu khu mạnh mẽ như thế, có thể cùng Trúc Cơ sơ kỳ cứng đối cứng.
Sau khi vào cốc, lại liên tục rẽ mấy vòng, rốt cục ở bên cạnh hàn đàm phát hiện một gốc cây hòe gần như chết héo, Kim Ô nhổ cây hòe, đào đất đá, bên trong bất ngờ lộ ra một quan tài màu ngà sữa, sờ vào rất mát, tản ra hàn khí, để cho người vừa nhìn đáy lòng liền mát lạnh, Phương Hành phát hiện, quan tài này lại là Thông Minh U Hàn Ngọc.
Cùng Băng Âm Cung Hồ Cầm Lão Nhân phát hiện Thái Âm Ngọc Mạch là cùng một loại.
Bất quá cái quan tài này, chất ngọc lại tựa hồ rất tốt, phía trên khắc đầy phù văn thần dị, như ẩn như hiện.
- Cái này là cơ duyên làm yêu khu của ngươi mạnh mẽ như thế?
Phương Hành vòng quanh quan tài quan sát, có chút kinh ngạc hỏi.
Kim Ô như tên trộm nhìn chung quanh nói:
- Ngươi phải cẩn thận, hôm nay con đường tu luyện của Kim gia cũng đầy mê mang, cái quan tài này đại khái là cơ hội duy nhất của ta, ta ngươi là huynh đệ mới nói cho ngươi biết, ngàn vạn lần không được truyền ra ngoài!
Nghe nó nói ngưng trọng, Phương Hành cũng chăm chú, vội hỏi đến tột cùng.
Kim Ô thở dài, nói kinh nghiệm của nó ở trong đoạn thời gian này, lại để cho Phương Hành cảm giác dở khóc dở cười.
Nguyên lai sau khi gia hỏa kia phân biệt với Phương Hành, ở Bách Thú Tông làm Thần Thú một thời gian ngắn, giống như đại gia coi Ứng Sư Hống và Bách Thú Tông như cháu trai sai sử, thời gian qua cũng coi như thoải mái, bất quá ngày tốt lành không được quá lâu, cũng là gia hỏa kia quá xấu, lại trộm mấy viên Yêu Đan mà Ứng Sư Hống trân tàng.
Mấy viên Yêu Đan kia là chí bảo của Ứng Sư Hống, lúc trước Phương Hành vơ vét bảo khố của Bách Thú Tông cũng không tiện lấy.
Kim Ô lại không để ý nhiều như vậy, thừa dịp Ứng Sư Hống ra ngoài, trộm của hắn sạch sẽ, Ứng Sư Hống tức giận đến cái gì cũng không để ý, muốn bắt Kim Ô làm thịt, Kim Ô bị hù chạy trốn suốt đêm, cũng không biết là may mắn hay bất hạnh, vừa mới trốn đến Tuyệt Yêu Lĩnh, sau đó ngẫng đầu, liền thấy tinh đấu lướt ngang, trời giáng ô quang...
Mà mảnh ô quang kia, đúng là Huyền Quan từ trên trời giáng xuống cơ duyên.
Kim Ô vậy mà vừa vặn bị cơ duyên này bao phủ, còn suýt nữa bị quan tài từ trên trời giáng xuống đập chết.
Từ phương diện này mà nói, Thiên Nguyên bốn châu, vô số cao nhân, thiên kiêu tiến vào Huyền Vực, thì Kim Ô là sớm nhất...
Lúc ấy thời điểm Kim Ô kịp phản ứng, chỗ đó đã hóa thành một mảnh Huyết Trì, sền sệt thâm thúy, suýt nữa làm nó chết đuối, trốn cũng trốn không thoát, thời điểm nó vùng vẫy giành sự sống, trong lúc vô tình phát hiện trong Huyết Trì có một quan tài, liền chui vào, Huyết Trì lại dùng quan tài làm trung tâm, tất cả vọt tới, dày vò Kim Ô chết đi sống lại.
Ở trong quá trình này, Kim Ô nhiều lần cảm thụ huyết khí của mình không đủ, cơ hồ là bị dày vò gần chết.
Bất quá cũng may, trên người nó mang theo ba viên Huyết Liên Tử, đúng là lúc trước Phương Hành chia cho nó, bị nó lần lượt lấy ra ăn, quá trình luyện hóa này giằng co ba ngày ba đêm, đợi cho Kim Ô tỉnh lại, Huyết Trì đã biến thành hố sâu, mà khí lực của nó thì ở trong lúc vô hình trở nên cực kỳ cường đại, ngay cả Trúc Cơ cảnh cũng khó làm nó bị thương.
Đến bây giờ, Kim Ô cơ hồ có thể đối kháng hết thảy công kích, duy chỉ có Cửu Khúc Bộ Lôi Cửu đã từng lấy lôi lực làm bị thương nó mà thôi.
Kim Ô cũng rất thông minh, sau khi phát hiện hết thảy, biết rõ quan tài này tất nhiên là bảo bối, hết lần này tới lần khác lại không cách nào chứa vào túi trữ vật, vì vậy nó đào cái hố, giấu quan tài, còn làm rất nhiều ngụy trang, sơn cốc bên ngoài sụp đổ, kỳ thật chính là nó đánh ra, nó có ý định chờ nghiên cứu ra làm sao ly khai, lại lặng lẻ chở quan tài đi.
- Một Huyết Trì, cùng với ba viên Huyết Liên Tử, đều bị ngươi luyện vào trong cơ thể?
Phương Hành nghe Kim Ô nói, cũng cảm thấy có chút khiếp sợ.
Mảnh Huyết Trì kia, Phương Hành chưa tận mắt nhìn thấy, còn không biết cụ thể bao nhiêu, nhưng Huyết Liên Tử nổi danh huyết khí cường hoành, mỗi một hạt đều ẩn chứa huyết khí khổng lồ khó có thể tưởng tượng, vậy mà đều bị Kim Ô luyện hóa?
Kim Ô nói:
- Đúng là như thế, lúc ấy ta ở trong Huyết Trì dày vò, ẩn ẩn cảm giác được trong óc hình như có thanh âm vang lên, truyền cho ta một đạo kinh văn, là Thái Thượng Bất Tử Kinh gì đó... Con mẹ nó, ta cũng nhớ không rõ, lúc ấy cảm giác cực kỳ khó chịu, nhiều huyết khí như vậy dũng mãnh tràn vào trong thân thể ta, cảm giác kia cực kỳ khó chịu...
- Thái Thượng Bất Tử Kinh...
Phương Hành cả kinh, có chút khó tin nhìn Kim Ô.
Kinh văn dùng Thái Thượng làm tên, hắn cũng nhận được qua hai loại, một là trong mộng được truyền Thái Thượng Hóa Linh Kinh, có thể trợ giúp hắn luyện hóa linh vật, hiệu quả phi phàm, cho tới bây giờ, hắn tu luyện còn không có ly khai kinh văn này, một loại khác là Thái Thượng Cảm Ứng Kinh, đó cũng là một quyển kỳ văn, hắn chỉ ở trong lúc vô tình tu luyện qua một lần, liền cảm giác thần niệm cường đại hơn rất nhiều.
Kim Ô vậy mà cũng ở trong lúc vô tình, nhận được Thái Thượng Bất Tử Kinh?
- Còn nhớ kinh văn không? Mau đọc cho ta nghe!
Phương Hành ngay cả chữa thương cũng chẳng quan tâm, vội vàng hỏi Kim Ô.
Kim Ô cười hắc hắc nói:
- Đương nhiên nhớ rõ, ngươi kỹ...
Nói xong há to miệng, muốn đọc kinh văn cho Phương Hành nghe, nhưng miệng há cả buổi, vậy mà một chữ cũng nói không ra.
- Quái tai, làm sao càng muốn nói, trong đầu lại càng không không đãng đãng, nói không nên lời?
Kim Ô thì thầm, lại lấy ra ngọc phù, muốn viết ra, nhưng cầm ngọc phù ngây người nửa ngày, vẫn không viết ra được, nó vừa vội vừa giận, liên tục nói:
- Không phải ta không muốn nói, vì sao cái gì cũng nghĩ không ra? Con mẹ nó, tiểu tặc, ngươi đừng nhìn ta như vậy, Kim gia là loại ngay cả một quyển kinh văn cũng không nỡ nói cho ngươi sao?
- Yên tâm đi, không phải ta hoài nghi ngươi, loại kinh văn này không cách nào truyền cho người khác, ta đã sớm biết!
Phương Hành thở dài, an ủi Kim Ô.
Trên thực tế, trước kia hắn cũng từng động tâm tư, muốn truyền Thái Thượng Hóa Linh Kinh cho đám người Tiểu Man, Thiết Như Cuồng, bất quá khi đó hắn phát hiện, Thái Thượng Hóa Linh Kinh ở trong lòng hắn cực kỳ rõ ràng, nhưng hết lần này tới lần khác khi hắn nghĩ muốn nói ra, hoặc viết văn tự, lại nháy mắt quên mất, trong óc không không đãng đãng, căn bản nói không nên lời.
Mà Thái Thượng Cảm Ứng Kinh cũng như thế, kinh văn này hắn từ trong ngọc giản của Thanh Khâu Phần lấy được, ngọc giản kia đã hủy, kinh văn chỉ tồn tại ở trong óc, có thể cảm ngộ, có thể tu luyện, nhưng không cách nào truyền đạt cho người khác.
Chắc hẳn Kim Ô được truyền Thái Thượng Bất Tử Kinh cũng có đạo lý đồng dạng, không phải không muốn truyền, mà là không cách nào truyền.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất